Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Goodbye...

Bây giờ cũng trễ rồi, mình đang bị bệnh nên đi ngủ sớm. Ngày mai đi họp lớp cấp 2, ngày mốt đi biển với nhà. Thứ hai vừa rồi đi đám cưới bạn cấp 3. Có rất nhiều chuyện muốn kể cho mọi người nghe. Còn hôm nay lại có 1 chuyện buồn đã xảy ra. 


Chỗ làm của mình có một người bạn. Bằng tuổi mình. Hôm nay là ngày cuối cùng của bạn ấy ở công ty, bởi vì bạn ấy không vượt qua được 2 tháng probation. 

Mọi người ai cũng hiểu quyết định đến thì sẽ đến. Chỉ là hôm nay lúc thấy bạn đó ngồi dọn dẹp ngăn bàn, ngồi tháo tên mình ra khỏi mấy tấm bìa hồ sơ mình lại thấy buồn hết sức. Hôm nay rất nhiều việc, hồi nãy gần 9h30 mình với 1 chị mới xong. Bạn đó vào họp xong một lúc sau mới vào làm việc tiếp. Hết sức bình thường. Còn hỏi mình khi nào sẽ về. Mình nói mình sẽ bắt xe lúc 7h30. Lúc đó mới hơn 6h mà bạn ấy đã hết việc rồi. Nhưng vẫn ở lại cặm cụi làm gì đó. Có thể là dọn dẹp, cũng có thể là chờ mình về chung xe. Cho nên mình tự hỏi nếu hôm nay về lúc 7h30, mình sẽ nói gì với bạn đó. Một câu an ủi hay im lặng không nói gì. 

Mọi người thì quá nhiều việc. Mà có lẽ không ai ngờ bạn ấy phải đi sớm như vậy. Thử nghĩ xem hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của năm cũ. Ai cũng háo hức về nghỉ Tết Tây. Tại sao lại vào thời điểm này để say goodbye với 1 người nhỉ. Đã vậy hôm nay còn mưa rất lạnh nữa. Không biết bạn ấy có khóc không. 

Trước khi về bạn ấy còn gửi cho mình 1 cái email nói cám ơn. Bạn ấy cám ơn mình đã giúp đỡ và đối xử tốt với bạn ấy. Mà thật ra đối với mình đó là chuyện bình thường hết sức. Nhưng mà vì không có bạn nên bạn ấy cảm thấy nó lớn lao chăng? Có lẽ ngoài managers này nọ ra thì mình là số ít ỏi nhận được. Bạn đó ngồi cạnh mình, mỗi ngày làm việc thỉnh thoảng có hỏi vài câu, cũng coi là xã giao. Có khi có gì thắc mắc cũng hỏi mình. Ban đầu khi nhìn vào năng lực hay tính cách của bạn đó mình cũng thấy không ưa. Nhưng mà lúc biết bạn đó được chuyển qua đây để thứ thách mình lại thấy tội nghiệp. Có nhiều người không thích bạn đó. Rõ ràng trong thời gian qua bạn ấy cũng cố gắng. Nhưng mà thật sự mà nói nếu xét về chuyện về lâu về dài... có lẽ bạn ấy phải đi thôi...

Thật là áy náy. Lúc đó mình không thể nào mở miệng nói một câu chúc mừng năm mới với bạn. Còn mọi người cũng không phải ai biết chuyện sau Tết bạn sẽ không làm nữa. Lúc nhìn bạn đó ngồi cặm cùi lấy bìa hồ sơ tẩy xóa tên mình đi thật tội nghiệp. Tự nhiên mình cảm thấy thật đáng thương. 

Nếu bạn là người có năng lực, bạn sẽ thích làm việc ở môi trường này. Còn nếu không phù hợp, có lẽ sẽ sớm bị đào thải. Nghe thật là tàn nhẫn, những cũng fair. Có một số chuyện không thể phân biệt được đúng sai. Nếu tách tình cảm ra sẽ thấy đúng. Nhưng sau khi làm theo cái đúng đó con người ta lại thấy không thoải mái.

Không biết có thể gặp lại không. Nhưng mà mình hi vọng bạn sẽ tìm được một công việc phù hợp với bạn, somewhere. Cuối năm rồi, năm mới tới sẽ mở ra nhiều cơ hội nghề nghiệp mới. Mong bạn năm mới vui vẻ và hạnh phúc. Sau đó sẽ nhanh kiếm được việc. 

Mình cũng muốn nói với mấy nhóc con. Mấy bé sau này cũng sẽ ra ngoài xã hội, cạnh tranh với nhau để kiếm được một công việc tốt. Vào làm ở nước ngoài cũng tốt. Nhưng hãy luôn biết lắng nghe, học hỏi và làm việc thật nhanh nhẹn. Và quan trọng hơn hết là hãy cố gắng sai càng ít càng tốt, biết sữa chữa và rút kinh nghiệm. Khái niệm "có năng lực làm việc" thật ra rất khó định nghĩa, hãy làm tốt từng việc nhỏ trước rồi từ từ bạn sẽ làm được những việc to hơn. Còn nữa, "lòng khoan dung" ở office nó cũng có 1 mức độ nhất định. Nếu làm sai liên tiếp, lặp lại những lỗi sai, không học hỏi, không có khả năng làm việc thì đến lúc nào đó không ai còn có thể khoan dung cho bạn ở lại cả. Thật là harsh nhỉ. 

Mệt quá rồi. đi ngủ. Năm mới zui zẻ nha mọi người :)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét