Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

Khách qua đường, vội vã _ Phiêu A Hề _ Chương 23 (2)



 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI Và

Phiêu A Hề 

Chương 23 (2) Dây dưa


Hai người đi ăn ở nhà hàng ngay giờ cao điểm. Đợi đến dài cổ chưa thấy phục vụ mang đồ ăn ra. Trình ThiếuThần sốt ruột đã muốn ăn lắm rồi, ngay cả lúc nói chuyện điện thoại cũng tỏ ra bực mình:

"Không được...đã nói mức chấp nhận của tôi chỉ có vậy thôi. Không, không cần thương lượng nữa, cứ như vậy.. được vậy chờ xem. Tạm biệt."

"Tôi không muốn thương lượng với ông ta, nói là tôi không ở trong nước. Không cần chủ động gọi cho bọn họ, chờ bên đó gọi lại là được. Chẳng lẽ anh không hiểu ai gọi trước sẽ rơi vào thế yếu? Vấn đề này cũng cần hỏi tôi sao? Tôi thuê anh về làm gì?”

"Đem A23 vào danh sách không giao dịch của chúng ta. Bọn họ cũng không phải lựa chọn duy nhất... Ừ, về sau chú ý, đừng có nhắc tới bọn họ trước mặt tôi."

Thẩm An thấy con người Trình Thiếu Thần như vậy vô cùng xa lạ. Anh rõ ràng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói ôn hòa mà ánh mắt lại lạnh như băng khiến lòng cô muốn lạnh theo.

Thấy cô nhìn mình, Trình Thiếu Thần quay về phía cô nói:

"không có việc gì, gần đây công ty có nhiều chuyện phiền phức."

"Có gì khó khăn à?"

"Không có. Là chuyện rắc rối của người khác."

Lúc anh cười, ánh mắt nhấp nháy toát ra tia ấm áp như mặt trời sau cơn mưa. Đồ tắc kè hoa! Thẩm An trong lòng nhủ thầm 4 chữ này, tự nhiên cảm thấy người này trước đây chưa từng đáng sợ như vậy thì Trình Thiếu Thần đã tháo pin trong di động ra.

Nhà hàng này nổi tiếng mang đồ ăn lâu, phục vụ cũng không tốt...

"Anh không hiểu lần nào đến đây cũng phải đợi hơn 30 phút. Phục vụ ở đây so với tiêu chuẩn thực tập sinh còn kém hơn. Em lại muốn đến chỗ này" Trình Thiếu Thần nói giọng phàn nàn.

"Chỗ này có món măng ngon không đâu bằng."

"Là do em đợi quá lâu, quá đói bụng cho nên khiến em ngốc vậy cũng biết thưởng thức đồ ăn ngon." Trình Thiếu Thần phản đối, lấy điện thoại ra không biết làm gì, đại khái nhớ ra mình đã tháo pin ra vì vậy nói với Thẩm An

"Cho anh mượn di động của em một lát".

Thẩm An ngồi giết thời gian đang lấy điện thoại xem "Tom & Jerry", lúc đưa quên chưa tắt máy. Trình Thiếu Thần liếc liếc nhìn một cái rồi bĩu môi: "Trẻ con".

Bọn họ gần đây có cãi nhau, vài ngày vẫn không gặp mặt. Trình Thiếu Thần hai ngày không gọi điện thoại làm Thẩm An nghĩ rồi, cuối cùng cũng kết thúc, GAME OVER rồi. Trong lòng cô có chút cảm xúc kì lạ, vừa thấy mất mác vừa thấy vui mừng nhưng vẫn là không kiên nhẫn lấy điện thoại chủ động gọi.

Qua hai ngày, khẩu khí của người đó vẫn ôn hòa, thái độ cũng thoải mái không đề cấp đến chuyện họ cãi nhau. Mấy chuyện làm nũng với giận hờn Thẩm An thấy mình cũng không rành lắm, cũng quên mất hai người cãi nhau vì chuyện gì. Chẳng qua trong lòng cô có chút buồn bực, mặt không tươi cười vui vẻ. Xem ra Trình Thiếu Thần cũng không để ý.

Trình Thiếu Thần trả di động, Thẩm An tiếp tục xem bộ phim hoạt hình trẻ con đó thì người đối diện nói:

"Tháng sau anh đi Paris. Em không phải rất muốn đi Pháp sao? Xin nghỉ mấy ngày đi với anh đi."

"Tháng sau công ty rất bận"

Trình Thiếu Thần cười nhạo:

"Sao em với chủ tịch Nghê đều bận? Năm nay danh sách mười nhân viên giỏi ở Chính Dương sợ thiếu tên em hả?

Thẩm An liếc xéo anh một cái: "Em là người thứ 11, cám ơn. Em chỉ muốn đi xem vườn lavender ở Provence thôi. Mà mùa này lại không ra hoa."

"Vậy đến cung điện Louvre với Pavilion cũng được. Nếu có thời gian còn có thể đi Venice du lịch."

"Công ty đang tinh giảm biên chế, anh dụ em trốn đi chơi ngay lúc thiếu người hả. Em mất bát cơm thì anh được lợi lộc gì?"

"Sao lại không được. Nếu em không có cơm ăn thì lấy anh làm phiếu cơm. Còn nữa, mỗi lần gặp anh em sẽ bớt kiêu ngạo."

Thẩm An cũng cười lại: "Công ty anh muốn bon chen vào ngành ăn uống hả?"

"Cũng có ý này, chỉ là hiện tại đang điều tra nghiên cứu về ngành chăn nuôi."

Người đó thấy Thẩm An tức giận mím môi không nói nên lời thì phá ra cười, má lúm đồng tiền cứ nhấp nháy.

"Thẩm An, ví dụ nếu em không thích châu báu không biết hàng hiệu sẽ không phải tốn tiền mua mấy thứ xa xỉ phẩm. Em lại không ăn nhiều, chi phí nuôi sẽ cực thấp, chắc là sẽ nhanh đạt target."

Thẩm An đang định giật lại điện thoại nhưng nhìn xunh quanh thấy người quá đông, bảo vệ hình tượng bản thân là thượng sách nên giả vờ như không, cầm ly uống nước. Kết quả Trình Thiếu Thần vẫn nói chưa hết:

" Em không thấy lo lắng hả? Anh sắp đi em không cảm thấy lưu luyến gì sao? Anh cảm thấy thật kì quái, em với anh còn lười đối phó mà sao lại cam tâm tình nguyện mỗi ngày đi chiến đấu với một đám mấy lão già sắp đến tuổi mãn kinh ở công ty em".

Thẩm An đã muốn nghiến răng nghiến lợi:

"Lo cái gì? Về chuyện được anh nuôi hả? Anh tính nuôi tôi cho đến lúc béo mập rồi đưa lên bàn mổ hay là đợi đến lúc có người ra giá cao rồi đem bán?"

Cô mới nói đã thấy khó xử, Trình Thiếu Thần rõ ràng chỉ hỏi cô có đi Paris không thôi mà, thật là xúc động quá sẽ đưa ra nhận xét sai lầm mà.

"Thẩm An, hóa ra lúc em xúc động lại hài như vậy, anh từ trước đến nay chưa phát hiện ra."

Thẩm An ão não phát hiện ra mình lại giúp vui cho Trình Thiếu Thần rồi, bởi vì nhìn anh cười đến thật là vui, phải kiềm nén lắm mới nói tiếp câu sau: "Vậy em muốn mình được nuôi tới khi nào?"

Thẩm An thuận tay ném điện thoại vào Trình Thiếu Thần nhưng anh nhẹ nhàng bắt được. Lúc đang cười không dứt thì phục vụ cũng mang cơm lên. Thẩm An vùi mặt ăn cơm không thèm nhìn Trình Thiếu Thần. Cũng may anh cũng không tiếp tục chọc nữa.

Cô ăn chưa đến một nửa thì Trình Thiếu Thần đã ăn no, cũng không hối cô mà ngồi mở tạp chí du lịch xem.

Dạo gần đây Thẩm An thấy quan hệ giữa mình với Trình Thiếu Thần đã bắt đầu rơi vào vòng lẩn quẩn. Hai người họ có lúc lãnh đạm, có khi lại mật thiết. Thẩm An tự cho mình là trì trệ chậm tiêu nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, cảm giác hình như dạo này Trình Thiếu Thần đối với cô không được tự nhiên.

Tình cảm của anh đối với cô lúc có lúc không rõ ràng. Có lúc tỏ ra thiếu kiên nhẫn, sau đó lại rất kiên trì. Có khi cô cảm thấy anh đang nhìn cô hết sức mãnh liệt thì ngẩng đầu lên đã thấy người đó nhìn sang chỗ khác. Anh ngay cả thái đồ cũng từ từ trở nên miễn cưỡng. Thẩm An không cho rằng anh đối với cô là nghiêm túc. Nhưng nghĩ lại có lẽ từ trước tới nay anh chưa từng thật sự nghiêm túc.

Thẩm chưa bao giờ mong chờ mối quan hệ kiểu này. Lúc Trình Thiếu Thần miễn cưỡng làm việc gì đó vì cô, cô ngay cả miễn cưỡng tiếp nhận cũng không thể. Nhưng nếu ngày nào đó anh chăm sóc cô ôn tồn, cô cũng vui vẻ thuận theo anh.

Đại khái là đánh hơi được sắp đến hồi kết thúc, hai người ngược lại càng thấy quý trọng khoảng thời gian trước mắt. Bọn họ tuy gặp nhau ngày một ít nhưng mỗi lần ở bên nhau đều ra sức cẩn trọng, không trêu chọc nhau, cho nên hai người khó có được sự ăn ý như ban đầu. Lần gần đây nhất lúc Trình Thiếu Thần vui đùa đã làm Thẩm An tức giận, nên anh cũng ít chọc cô hơn.

Trình Thiếu Thần cũng không phải người có tính nhẫn nại đặc biệt. Nhưng lúc trên giường anh hết sức kiên nhẫn, hướng dẫn từng bước, giọng nói lại ôn tồn ra sức cám dỗ cô, làm cho cô khó lòng phòng bị mà thất thủ. Thật ra chỉ cần anh muốn thì có thể có được nhanh chóng.

Có khi Thẩm An cảm thấy có lẽ Trình Thiếu Thần xuất phát từ trách nhiệm và lễ giáo của nam nhi, chờ cô tự động rời đi. Còn cô lại lần này đến lần khác lưu luyến không nỡ lên tiếng, đành phải tiếp tục cầm cự.

……………………………


Lúc này, Thẩm An đang nằm sấp trên ngực Trình Thiếu Thần, vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh, nghe tiếng đập đều đặn từ tim anh. Cảm giác được anh vỗ về eo và [1] mình. Xung quanh rất im lặng. Ngay cả đèn cũng chưa bật. chỉ có tiếng tim đập rất nhỏ cùng tiếng hít thở. Thẩm An đang buồn ngủ đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu: "Cho dù tương lai về sau nếu cô muốn hoàn toàn quên đi người đàn ông này, không nhớ rõ tên anh hay khuôn mặt anh. Ít nhất cô sẽ nhớ thời điểm yên tĩnh và ấm áp này của hai người.

[1] ..là từ ngữ được kiểm duyệt (hehe, mọi người đoán xem là chữ gì) :))


Ê tuần mới vui vẻ. giờ mình phải đi đám cưới đây!

4 nhận xét: