Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 25 tháng 12, 2011

Khách qua đường, vội vã _ Phiêu A Hề _ Chương 24 (1)

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề

Chương 24: (1) Kết duyên



Thẩm An gọi cho Trình Thiếu Thần. Anh hơi bất ngờ vì hồi nào giờ cô ít khi nào chủ động tìm mình. 

"Hình như em để quên một cái chìa khóa cũ ở nhà anh. Móc treo hình cá. Anh có thấy không? Về nhà nhớ để ý tìm giùm em."

"Không nhớ lắm. Anh không rảnh, em qua đây tìm đi." 

Trình Thiếu Thần không hào hứng lắm. Thật không phong độ mà. Mấy việc nhỏ vậy cũng không chịu giúp. Thẩm An trong lòng oán hận mấy câu cuối cùng đến giờ về phải vội bắt xe đến nhà anh.

Chìa khóa đó là chìa khóa của công ty, bình thường không ai dùng. Hôm nay cần lại không thấy đâu. Cô nghi ngờ anh cầm lên phá chơi rồi để lạc đâu mất. 

Phòng tắt đèn. Người này lúc nào cũng ăn cơm ở ngoài rồi mới về nhà. Hình như chưa về. Thẩm An mở đèn, phát hiện ra chiếc chìa khóa kia đang để trên góc tủ. Cô lấy chìa khóa định đi về, tự nhiên nghi ngờ đi lại vài bước trong phòng. Không gian này tuy có dạng mở nhưng dưới tầm mắt của Thẩm An trở nên lộn xộn như mê cung. 

Cô đến phòng ngủ, phát hiện quả nhiên có một bóng dáng đang nằm trên giường. Cô xốc chăn lên, nhìn thấy Trình Thiếu Thần quần áo chưa cởi, cà vạt còn nguyên trên cổ, đang vùi đầu vào gối ngủ say. Thẩm An theo bản năng sờ trán anh, bất giác thấy rất nóng. 

Thẩm An gọi Trình Thiếu Thần dậy. Kết quả chọc giận người bệnh.

"Đừng phá anh" 

Đẩy tay cô ra, anh tiếp tục ngủ. 

"Người bệnh như vậy sao không nói một tiếng? Đi bệnh viện đi. Hay là gọi dì Trương qua chăm anh." 


Người này quả thực không để một mình được.

"Anh không bệnh. Có em mới bệnh."

"Anh ăn chưa? Muốn ăn gì?" Thẩm An mở miệng nói nhẹ nhàng.

"Anh không đói. Đừng đụng vào anh."

"Mình đi bệnh viện được không?"

"Anh không đi, em tránh ra."

Không chấp vặt với người bệnh, Thẩm An bản chất hiền lành, cố gắng không tỏ ra bực mình với Trình Thiếu Thần. Người này lúc bệnh không thể nói lý mà.

Cô thay anh cởi quần áo, anh cũng không chống cự. Sau đó đút thuốc cho anh uống. Cố gắng lắm mới dùng muỗng cạy miệng anh ra, nhưng mà thuốc cũng chảy ra ngoài. Thẩm An lúc chăm sóc con nít cũng không cực như vậy. Đánh không được la cũng không được. Người này so với con nít còn mệt hơn, hại cô vã cả mồ hôi.

Xong một hồi ngoan cố, Trình Thiếu Thần cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Thẩm An lại thay anh đắp mền. Cô ngồi cạnh anh ngẩn người, còn cắn móng tay cái. Không hiểu nổi sao lúc này lại vô thức làm động tác này.

Là ai đã nói, đàn ông lúc bệnh với khi ngủ đều thể hiện bản tính ra ngoài hết. Nếu những lời này chính xác thì người này bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra khôn khéo thâm trầm, thật ra bản tính lại hết sức trẻ con, giống một đứa con nít.

Thẩm An chưa ăn cơm, cô đi tìm một cặp lồng đựng cháo, chờ anh tỉnh thì cho Trình Thiếu Thần ăn. Buổi tối 8 giờ cô có hẹn với đồng nghiệp. Thẩm An ngồi ở mép giường, nhìn nhiệt kế đã trở về vạch bình thường nên mở tủ lấy giấy viết vài lời cho Trình Thiếu Thần. Đại khái nói là trong cặp lồng có cháo, kêu anh uống thuốc đúng giờ hay tốt hơn là đi gặp bác sĩ. Sau đó cô xách túi chuẩn bị rời đi.

Đã ra đến cửa nhưng lòng không đành, cô quay lại gọi điện xin lỗi bạn rồi thay quần áo. Thẩm An ngồi ở phòng khách cả đêm xem tivi, mở âm thanh thật nhỏ, mỗi giờ trôi qua đều vào phòng xem nhiệt độ trên người Trình Thiếu Thần.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy buồn cười. Đã định là mối quan hệ này sẽ tan vỡ, kế hoạch đã đề ra, cô cũng không muốn làm chuyện lấy lòng anh, tại sao phải dây dưa như vậy chứ?

Aiii, thật là hết thuốc chữa. Ai nói cô có bản tính hiền lành, là quần thể yếu ớt luôn cảm thông với nỗi khổ chúng sinh. Cho dù không ưa động vật nhỏ nhưng mỗi lần thấy con mèo hoang đi lạc trên đường cũng thấy buồn. Huống chi người này cô quá quen thuộc. Bình thường là người mạnh mẽ, lúc này trông có vẻ tội nghiệp đáng thương. Đây là chủ nghĩa nhân đạo giữa người với người mà thôi. Nghĩ đến đây Thẩm An thấy bình thường trở lại.

Trình Thiếu Thần nằm trong phòng một mình, Thẩm An đành phải nằm bên cạnh với anh. Anh lăn qua lăn lại, cô cũng ngủ không yên. Lúc nào cũng ngồi dậy thay khăn đắp, kiểm tra nhiệt kế.

Kết quả đến nửa đêm, Trình Thiếu Thần tự nhiên sốt đến 39 độ, Thẩm An sốt ruột đổ mồ hôi. Cô không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh. Dùng trực giác của mình, Thẩm An lấy khăn ấm lau khắp người anh một lượt. Sau đó cô kiếm bông y tế chấm cồn chà vào lòng bàn tay và nách, nghe nói làm vậy có thể giúp hạ nhiệt. Người này bị sốt sao mà cũng không hiền lành gì, lúc chống cự lại xém nữa làm tay cô bị thương.

Thẩm An đang tính không biết có nên gọi cho 112 cấp cứu không. Nghe có vẻ khoa trương. Cô lại nghe giọng của Trình Thiếu Thần "Thật xin lỗi".

Dừng lại một chút, cô nghĩ anh đang nói mớ, anh lại tiếp tục nói "Đừng đi".

Thẩm An đầu óc có chút mơ màng, cô hiểu nghe lén chuyện riêng tư của người khác lúc họ mất ý thức quả thật không hay ho gì. Có lẽ nên tránh đi một lát. Đi ra xa vẫn nghe tiếng anh nhẹ nhàng mà như nài nỉ "Bà ngoại, bà ngoại".

Thẩm An quay đầu lại, tự nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Hóa ra tình cảm của anh giống như một bình nước được nút chặt. Bí mật hay tình cảm.. đều có thể dấu vào đó. Chỉ lúc cơ thể yếu ớt nhất thì tình cảm mới như giọt nước tuôn ra từ vết nứt trên bình.

Thẩm An chậm rãi quay lại giường nằm, nhẹ nhàng với tay đắp lại mền cho Trình Thiếu Thần. Không ngờ anh dùng sức bắt lấy tay cô.

Sau đó Thẩm An quay ra bàn kiếm được số điện thoại của bệnh viện trong khu này. Bác sĩ nhanh chóng tới, cũng phán luôn Trình Thiếu Thần bị cảm, chích một liều thuốc, dặn dò Thẩm An một hơi rồi rời đi.

Tổng cộng Trình Thiếu Thần truyền 3 túi nước biển. Thẩm An từ nửa đêm đến sáng cứ chăm chăm nhìn vào từng giọt truyền chảy xuống ống dẫn. Cô không thấy buồn ngủ. Anh rõ ràng không hay truyền nước biển, tay hay để lung tung, Thẩm An nhè nhàng cố định bàn tay đó lại, cảm thấy nhiệt độ trên người Trình Thiếu Thần từ từ hạ xuống, ngón tay và lòng bàn tay anh lạnh như băng.

Cô không tìm ra túi chườm nóng, may mà trong tủ lạnh có mấy túi sữa, Thẩm An dùng lò vi ba hâm cho ấm rồi dùng khăn mặt bọc bên ngoài, đặt túi sữa vào tay Trình Thiếu Thần.

Cô cũng lo lắng chuyện Trình Thiếu Thần nói mớ. Hai người ở chung đã lâu, tới bây giờ anh đều không có thói quen đó. Anh vẫn nặng nề ngủ, môi mím lại, không phát ra âm thanh gì, ngay cả tiếng thở cũng nhẹ hẫng.


-----------------------


Lúc Thẩm An thấy bên tai mình đau mới đột ngột tỉnh dậy, phát hiện mình đang ngủ gục ở mép giường. Trình Thiếu Thần nhéo lỗ tai cô nói:

"Lên giường nằm. Tư thế ngủ của em thật xấu, nước miếng chảy tới tay anh rồi."

Thoạt nhìn vẻ mặt Trình Thiếu Thần rất sảng khoái, giống như tên nhóc phá phách tối qua không phải anh. Thẩm An thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải cả đêm mất ngủ mí mắt sụp xuống, cô rất muốn trừng cho chết anh.

Đã khỏe như vậy rồi, cũng không cần để ý làm gì, Thẩm An quyết định đi làm. Nhìn đồng hồ thấy đã trễ, cô gọi điện xin phép cho trễ một lát, không ngờ thuận miệng xin nghỉ nửa ngày, muốn sửa lại cũng không kịp.

Cô lại đi nấu cháo, làm canh trứng, ngồi đối diện anh ăn cơm. Trình Thiếu Thần dùng muỗng gảy gảy cháo một hồi:

"Anh chắc hai mươi mấy năm rồi chưa chơi lại trò này"

"Đây là đồ cho con nít. Tốt nhất đừng ăn."

Thẩm An ngủ không đủ, tinh thần rất kém, lại thấy người kia khí chất tốt, cô cũng làm biếng cãi nhau.

Thẩm An đang vùi đầu anh, kết quả Trình Thiếu Thần đột nhiên vươn tay ra phía bàn nhéo nhéo má cô:

"Cô gái nhân hậu, vừa đáng yêu vừa đáng thương. Một đêm qua không ngủ nên giờ mặt nổi mụn rồi. Anh làm sao để báo đáp em đây?"

Sức Trình Thiếu Thần cũng không yếu, nhéo má cô đến đau. Thẩm An nghi ngờ người này muốn mình phải la lên mới buông ra. Cô tức giận đánh tay anh, không ngờ lại làm đau mình.

"Không cần báo đáp. Chỉ là bản tính lương thiện của em tự nhiên phát tác thôi. Hồi trước nhà em có nuôi một con chó nhỏ. Nó bị bệnh, em thức hai ngày hai đêm chăm sóc. Huống hồ hôm qua anh còn bệnh nặng hơn con chó con nhà em."

Thấy cô nói bóng gió Trình Thiếu Thần cũng không phản bác, chỉ dương khóe miệng cười cười. Lại nhìn Thẩm An không nói gì thêm, anh cúi đầu ăn cơm, còn ăn luôn bánh ga-tô rồi uống hai chén cháo. Ăn xong Trình Thiếu Thần cẩn thận lau tay và ngón tay.

Thẩm An cảm thấy người này đang nhìn cô chằm chằm, cho nên định giương mắt nhìn lại. Đúng là không ngoài dự đoán, lúc Thẩm An ngẩng đầu lên ánh mắt của Trình Thiếu Thần vẫn chưa kịp tránh đi. Trong mắt anh như hiện lên một tia chần chờ. Nhưng sự chần chờ đó mau chóng biến mất, chỉ còn lại một mặt hồ phẳng lặng sâu thăm thẳm.


Trình Thiếu Thần nhẹ nhàng nói: "Thẩm An, anh có đề nghị...Mình kết hôn đi." 


Lâu lâu mới ngồi edit truyện tiếp. Cảm giác thật sảng khoái. Mọi người có thích 2 nhân vật chính không. Mình thấy họ giống như người thật ở ngoài đời vậy a. Với lại...học thêm 1 chiêu nữa. Sau này bạn trai hay người yêu bị bệnh các bạn nữ nên tích cực chăm sóc vào. Thức 1 đêm không ngủ bị nổi mụn không không hề gì, đổi lại có khả năng được cầu hôn...quá lời quá lời ha ha ha.

Tuần mới vui vẻ bà con! 


1 nhận xét:

  1. mình rất thích hai nhân vật này, rất thích truyện này, mình cũng hay đọc cả những entry tâm sự của bạn nữa (xin lỗi hơi vô duyên)

    Trả lờiXóa