Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

cố lên!

Mọi người có khỏe hem =))

Dạo này ăn chơi zữ quá cũng lười lên mạng. Tối thì đọc sách, nghe nhạc. Cũng học 1 ít. Nhưng mà người ta nói vừa đi làm vừa học quả là 1 sự cố gắng khủng khíp. =)). Nhiều khi bùn ngủ quá vừa mở sách ra đã díp cả mắt lại. Lười hết chỗ nói

Hôm nay mình gặp lại bạn cũ lớp 3. Tự nhiên cảm thấy rất vui. Nhiều khi bạn bè không thể dùng 1 chữ thân hay không thân mà đánh giá. Có những người bao nhiêu năm không gặp, chỉ gần nói chuyện một lúc là có thể cởi mở nói đông nói tây. Mình chuộng kiểu như vậy. Cảm thấy bạn bè tốt nhất là tự thân phát triển. Vài năm vài tháng gặp lại cập nhật tình hình. Lại thấy thân hơn nhiều người cứ gặp ra rả trên mạng. Mình thật khó hiểu. 

Không biết bạn gái khác thì sao. Mình chi thấy những bạn gái của mình, 1 năm, 3 năm, 4 năm không gặp, chỉ cần trước đó hợp nhau thân nhau, thời gian sau đó có trôi qua bao nhiêu thì khi nói chuyện lại cũng cảm thấy dễ chịu. Nói những thứ mình muốn nói, không phải sợ hay suy nghĩ trước sau. Thật là thoải mái =)). 

Hôm nay mình cũng bất bình quá. Sao gặp lại dám nói mình không thay đổi gì hết. Nói mình kiểu tóc cũng có kiểu từ hôi đó giờ. Hổng dám :P Ai biểu pà gặp đúng lúc tui cắt tóc chi =))

Lúc viết bài này đang nghe bài này. Lời nhạc chả ăn nhập quái gì tâm trạng hào hứng hết. Thôi cứ nghe đi cho vui tai =))


http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cry-Me-Out-Pixie-Lott/IW6I8CDD.html


-----------------------------------------------
Nói sao nhỉ. Mình hi vọng bạn bè xung quanh mình ai cũng hạnh phúc, có thể kiếm được tình iu chân chính, lúc nào cũng happy. Tự nhiên mình cũng happy theo =))). Rồi ai có giấc mơ hoài bão gì cũng nhất định thành sự thật. Làm nên sự nghiệp lớn sẽ vui vẻ hạppy, mình cũng happy theo. Coi như mình ba phải đi dựa vào happiness của người khác đi. Chả sao hết. Mơ ước to tát hiện tại: mãi mãi không chiến tranh. Mọi người sống happy vui vẻ. HAHAHAHA


Đầu tuần vui vẻ mọi ngừoi!

P/S: nếu có ai hỏi mình đi làm thấy thế nào. Câu trả lời là rất mệt rất nhiều việc. Nhiều lúc tưởng không thể làm hết. Nghỉ 1 tiếng cũng ăn 30p là muốn chạy vô làm cho sớm để chiều về sớm. Nói theo kiểu người ta hay nói là "bóc lột kiểu tư bản" còn mình là dân đen tự nguyện cam chịu bóc lột một cách rất happy =)). 

Nhưng chắc mình bịnh. Càng nhiều việc mình càng hăng say. Cảm thấy rất vui. Cả chuyện làm xong chạy trối chết ra thang máy đi xuống bắt bus cũng mắc cười. Lại còn bạn ká mập kề vai sát cánh, hai người cùng chăm chỉ làm việc, cùng động viên nhau. Cho nên bận rộn mấy, vì tương lai sự nghiệp, mình nhất định cố gắng hahaha. 

Những chị bạn lớn tuổi mình luôn nói khi bắt đầu đi làm, quan trọng là kinh nghiệm. Mục tiêu của mình và cá mập là làm hoàn hảo mọi việc được giao, mà còn làm tốt nữa. Mặc kệ người khác có lườicó trốn việc, mình với ká mập đã có mục tiêu, hai đứa rất định cố gắng. Hi vọng 2 chúng ta đủ sức khỏe chiến đấu đến cùng hahaha. 

Mỗi ngày đi làm ngồi trên xe nhìn ra ngoài thấy nhiều xe hơi xe gắn máy cứ nối đuôi nhau. Nhiều người cùng đi làm, cùng lao động. Mỗi người một nghề nhưng cùng một mục tiêu chung: làm cho bản thân và gia đình ngày một giàu hơn. Mọi ngươi cùng cố gắng nào !!


Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 7

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề

Thẩm An không nghĩ rất nhanh sau đó lại có cơ hội diện kiến học trưởng Giang Hạo Dương trong truyền thuyết. 

Khoa kinh tế đảm trách những hoạt động có quy mô không nhỏ, cần nhiều người hỗ trợ, điều này nhanh chóng làm các sinh viên nô nức hăng hái, ngay cả Bạch Hân Nhã cực kỳ làm biếng cũng tình nguyện ghi danh. 

Thẩm An không muốn tham gia, nhìn vào danh sách đăng ký đã đủ người trong lòng mừng rỡ. Sáng sớm cuối tuần, nhóm bạn cô hoặc là đi hỗ trợ, hoặc là đi ra ngoài chơi, chỉ có cô im lặng ở lại ký túc xá nghe nhạc đọc tiểu thuyết. Truyện đang đến lúc cao trào thì điện thoại ký túc xá vang lên, Tôn Băng Băng khóc nức nở kêu cô lập tức đi đến thư viên tìm một tập văn kiện bìa xanh mang đến văn phòng hội học sinh. 

"Tập tài liệu đó có người ở ban học tập muốn dùng, học tỷ Thiên Đinh Vạn dặn mình mang qua đó. Bọn mình phải đi ngay rồi, Thẩm An bạn lúc nào cũng là tốt nhất, please, yêu bạn nhiều, cúp máy nha."

“Này, chờ đã..." 

Thẩm An chưa kịp nói hết câu thì Tôn Băng Băng đã tắt điện thoại. Cô sau vài giây đơ người, nhìn đồng hồ đã 8h40, cô cố gắng không cân nhắc yêu cầu kỳ quái của Tôn Băng Băng, lập tức nhận lệnh thay quần áo chạy đến thư viện. Quả nhiên tìm thấy một tập văn kiện bìa màu xanh. Chắc là Tôn Băng Băng sáng sớm cùng bạn trai đi ăn sáng để quên. 

Cô lại chạy đến ban học tập, thở hồng hộc không kịp mở miệng thì một vị học tỷ một tay lấy văn kiện đó đi: "Là của chị, cuối cùng cũng tới. Không phải nói mang đến đây từ 10 phút trước sao? Thiệt là muốn làm người ta đứng tim mà.”

 "Thực xin lỗi, em đã cố gắng đến đây nhanh nhất có thể." 

Vị học tỷ nói: "Ah, em là người mới à" 

"Dạ" 

"Thôi, quên đi, lần sau đừng quên nữa là được." 

Thẩm An đang cố gắng điều chỉnh hô hấp, cố không giải thích nữa. Cô vừa rồi chạy quá nhanh, cảm thấy miệng lưỡi khô, thật khó thở. Tự nhiên nghe bên tai truyền đến một câu: 

"Hay quên, đến trễ với sinh viên mới sinh viên cũ có gì liên quan." 

Giọng nói kia quả nhiên có từ tính, ngữ khí không lạnh không nóng. Thẩm An vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với một khuôn mặt đẹp trai. Mặc dù bây giờ bộ dáng không xiêu không vẹo đều có thể gọi là "dễ nhìn" nhưng có thể dùng từ "đẹp trai" miêu tả nam sinh thì vẫn rất hiếm. 

Thẩm An đang trong lòng đánh giá vài phần diện mạo và khí chất của người này thì nghe vị học tỷ nói:
"Hạo Dương, đến giờ rồi, đi thôi." 

Thẩm An trong lòng sáng ngời, à, hóa ra là anh ta, không cần mất công nhìn nữa. Người đó ngữ khí rõ ràng lãnh đạm, biểu tình cũng rất nhu hòa, đúng là lừa đảo quá mà. 

"Ra vẻ đạo mạo" - trong đầu Thẩm An lập tức hiện lên từ này, cô cố gắng kiềm chế ý nghĩ xấu xa này nhưng không được, khóe miệng vẫn hơi cong lên. 

Giang Hạo Dương đang dựa bên cạnh bàn, hơi nghiêng đầu nhìn cô: "Sao em không mang thẻ công tác?" 

"Nhưng tôi không phải..." 

Học tỷ nói: "Đi thôi" 

Giang Hạo Dương từ trong ngăn kéo lôi ra một tấm thẻ công tác đưa cho cô: "Mang vào. Xe sắp chạy rồi. Chúng ta lên xe thôi." 

Lại đưa cho cô một chai nước khoáng: "Sau này sáng sớm cần tập thể dục. Em chạy lên lầu sao mà thở hổn hển như vậy?" 

Thẩm An đột nhiên nảy sinh ý nghĩ mạo hiểm trong đầu. Đối với những hoạt động này trước nay chưa từng hứng thú vì thế ngoan ngoãn đi theo sau hai người. Lần đó bọn họ cùng nhau đến một viện phúc lợi ở ngoài thành làm công tác tình nguyện. Giang Hạo Dương trên đường phát hiện cô chính là kẻ mạo danh thế thân giúp bạn nhưng vẫn không nói gì, sau khi tập hợp tại địa điểm thì đưa cô đến một nhóm rồi bỏ đi, sau đó Thẩm An phát hiện ra đó là nhóm công tác nhẹ nhàng nhất.

 Đến buổi tối, Thẩm An nhớ tới vẻ mặt của Giang Hạo Dương trong chốc lát biến chuyển đủ màu thì mừng thầm cho trò đùa của mình, cô thấy như mình đã đòi được một chút công bằng vị sư tỷ bị đá kia. 

Ở tầng trên Tôn Băng Băng cả ngày mệt mỏi, đã sớm nằm xuống mơ màng hỏi: 

"An, sao bạn hôm nay cũng đi vậy?" 

"Đại khái họ thiếu người". Thẩm An cũng rất mệt, nằm xuống nhìn lên tầng trên: "Này, Tôn Băng Băng, chuyện mình sắp nói bạn phải giữ bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng có nhảy sập giường." 

Tôn Băng Băng vô cùng phối hợp: "Ai gia chấp thuận ngươi, nói đi." 

"Hôm nay bạn mất đi một cơ hội ngồi cùng xe với học trưởng Giang Hạo Dương yêu dấu rồi. Nếu mà bạn đi đưa tập hồ sơ đó thì..." 

"AAAA" 

Giường bên trên quả nhiên vang lên tiếng thét chói tai. Thẩm An chưa kịp chặn lỗ tai lại thì Tôn Băng Băng đã nhanh chóng bò xuống giường bóp cổ cô: "Ngươi thật bại hoại, ngươi dám khiêu khích ta!" 

"Khụ khụ, ai biểu bạn sáng sớm đi nô dịch người ta, làm tan tành ngày nghỉ cuối tuần của mình chi…” 

"Trời đất ơi, mình tại sao không tự mang tài liệu đi chớ? Học trưởng có ấn tượng xấu về mình rồi. Aaaaaa, vì cái gì vì cái gì, Thượng đế ơi ngài hãy nói cho con biết tại sao." 

Tôn Băng Băng cả đêm bên tai Thẩm An lải nhải cùng một câu, khiến cô đau cả đầu, nhịn không được xen vào: 

"Giang Hạo Dương rốt cuộc có cái gì tốt?" 

"Câu này cũng hỏi được à! Ta bóp chết ngươi! Giang học trưởng sao lại không tốt? Cao lớn đẹp trai thành tích tốt, bóng đá bóng rổ đều tuyệt, tích cách cũng tốt, nghe nói anh ta điều kiện gia đình cũng tốt. AAAAA, thượng đế ơi, tại sao lại có người hoàn mỹ như vậy hả." 

Thẩm An không có xu hướng bạo động, đơn giản quay lưng đi chỗ khác tỏ vẻ xem thường. Có ai nhìn thấy chuyện đó đâu mà biết chứ. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Học viện kinh tế mỗi năm một lần tổ chức thi diễn kịch truyền thống bằng tiếng phổ thông. Phòng 211 của Thẩm An bị lớp yêu cầu cử đại biểu dự thi. Lớp có 40 mấy người mà chỉ có 6 nữ sinh các cô. Tuy rằng không phải xinh đẹp như hoa nhưng mỗi người ngày thường quần áo chỉnh tề sạch sẽ, lại hay đi chung.  Nếu cùng xếp hàng diễu hành coi như sân trường có cảnh đẹp để xem. Nam sinh khoa Thương Mại cảm thấy vô cùng tự hào lẫn vinh quang, ngày thường đối với các cô cũng có ý bảo vệ che chở, nhưng gặp sự kiện này thì bất chấp phong độ sĩ diện, lấy 30 mấy phiếu áp đảo tuyệt đối 6 phiếu, quyết định lần thi đấu này các nữ sinh phải ra mặt đối phó. 

Tập thể sáu nữ sinh bắt đầu tìm tài liệu lấy ý tưởng, cuối cùng tiếp thu ý kiến nhất thời lóe sáng của Thẩm An, mọi người đã hoàn thành một kịch bản hay ho trong 1 ngày. Tiết mục này mô phỏng một phiên xử án từ một vụ dân sự rất được gây chú ý. Vụ này năm đó được đăng nhiều kỳ trên báo. Nội dung là một nữ viên chức bị đồng sự mưu hại khiến cho gia đình tan nát, cuối cùng cô ấy đi kiện người đã hãm hại mình. 

Những tiết mục dự thi trước đó khá đơn giản như đọc diễn cảm văn xuôi, kịch độc thoại, có một số độc đáo như bài vè đọc nhịu (vè khó đọc nên dễ líu lưỡi). 

Nhóm các cô gái phòng 211 lên sân khấu, đầu tiên đóng vai bà tám nhiều chuyện, líu ríu khe khẽ nói chuyện thị phi, miệng lưỡi ác độc làm nữ diễn viên chính tức đến phát run, rất có hiệu ứng hài kịch, bên dưới khán đài đã có tiếng cười nhẹ không dứt. 

Đến cảnh thứ hai, hiện trường lập tức chuyển qua phòng xử án, ngoại trừ nữ diễn viên cùng người mưu hại, bốn người khác nhanh chóng nhặt trang phục được giấu ở hai cánh gà, trong hơn 10 giây từ ác nữ chuyển thành quan tòa nghiêm trang, thư ký cùng với luật sư hai bên, dưới khán đài tiếng cười càng vang...

Mấy cô trước đó đã tập luyện vô số lần, hiện giờ tuy là có hồi hộp nhưng lời thoại vốn đã thuộc như cháo, không mất công suy nghĩ có thể tự bay ra. Hứa Chi cùng Thẩm An làm luật sư cho bị cáo và bên nguyên, hai cô phát âm rõ ràng, đóng vai rất giống nhân vật trong truyện chương hồi. Người bị hại Bạch Hân Nhã gương mặt trong veo, điệu bộ mềm mại đáng yêu, bị cáo Tôn Băng Băng ngược lại rất giống ác nữ. Trương Lệ Đích giọng nói du dương thánh thót nên cho nàng làm quan tòa. Về phần Đích Triệu Tuệ tiếng phổ thông không tốt lắm, giọng còn mang chút quê nhà nên cho cô làm thư ký chỉ nói vài câu. Thật ra kịch bản viết rất ẩu, nhiều chỗ viết sai luật, tranh luận trên toàn án thì lung tung, pha trộn giữa diễn tuồng với cổ trang. Nhưng một đám cô nương thanh tú ở trên sân khấu giả bộ nghiêm trang là một chuyện hết sức vui tai vui mắt. Thẩm An nhớ rõ sau hôm biểu diễn đó, các cô ở ký túc xá nhận được hoa tâng bốc, thiệp còn ghi: "Toàn thể nam sinh khoa Thương Mại kính dâng nhóm tiểu muội muội phòng 211, chúc mừng và cảm tạ các nàng cuối cùng đã đánh bại khoa Kế Toán, làm anh em vẻ vang.” 

Lúc đó Thẩm An cùng Hứa Chi trên sân khấu cãi nhau gay gắt, không ai nhường ai, đến chỗ cao trào thì tự nhiên đèn tắt. Mọi người nhất thời choáng váng, dưới khán đài lập tức đánh trống reo hò. Bạch Hân Nhã rất thiếu kiên nhẫn nói với Thẩm An: 

"Làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?" 

Không ngờ microphone vẫn còn mở điện, tiếng của Hân Nhã lập tức thông qua loa, truyền xuống dưới khán đài, ở dưới có tiếng cười vang, thực xấu hổ. Thẩm An không ngờ mình ứng biến nhanh, cầm microphone lên, giả giọng tranh luận gằn lên từng tiếng: 

"Tục ngữ nói, làm việc tốt thường khó. Cô yên tâm, thắng lợi thuộc về chúng ta." 

Hứa Chi cũng phản ứng cực nhanh: "Hiện tại thắng bại chưa phân, các người sao mạnh miệng quá." 

Quan tòa Trương Lệ cũng nhảy vào, dùng cây búa gõ xuống bàn, khẩu khí nghiêm túc nói: 

"Yên lặng! Yên lặng! Mấy người trong mắt không có kỷ luật, không coi quan tòa ra gì hả? Hai bên luật sư tiếp tục đi!" 

Dưới khán đài yên lặng vài giây rồi đột nhiên nổ lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Thẩm An cùng các bạn trong bóng tối hoàn thành tiết mục. Không phải nhìn ánh mắt của khán giả, lại trải qua cảm xúc vừa hồi hộp vừa xấu hổ khi nãy nên các cô bình tĩnh lại, phát huy hết năng lực. 

Đến lúc kết thúc, hệ thống đèn khôi phục lại bình thường, sân khấu sáng rõ. Kịch bản đặt ra là bên Thẩm An thắng kiện, bắt tay với luật sư bị cáo. Hứa Chi cùng Thẩm An ra sức lắc tay, nhìn từ phía khán đài giống như hai bên còn tiếp tục phân cao thấp, kì thực là các cô ăn mừng hai người phối hợp ăn ý. Tiết mục tiếp theo của khoa Thương Mại cũng không hay bằng. Giang Hạo Dương cùng lãnh đạo học viện cùng ngồi ở ghế giám khảo, đến khi anh ta giơ bảng điểm lên, khóe miệng có ý cười, cho 10 điểm tròn làm toàn trường ồ lên. 

------------------------------------------------------------------------------

Rất nhanh đến nhiệm kỳ sinh viên mới, sinh viên năm tư rời trường, phải bầu cử thêm. Tôn Băng Băng cùng Hứa Chi vô cùng tích cực, mấy ngày liền ở ký túc xá chuẩn bị bài diễn thuyết, rất ít khi đến phòng tự học, cả đêm bắt Thẩm An vừa làm khán giả kiêm giám khảo nghe hai cô hùng biện. Lúc công bố danh sách người được đề cử hôm đó, Thẩm An vừa tan học đang ôm sách giáo khoa chầm chậm đi về thì thấy mấy người bạn cùng học nói với cô: 

"Chúc mừng nha", "Cố lên!".

Thẩm An không hiểu gì, đi đến gặp Tôn Băng Băng.

"Thẩm An, bạn đó nha, coi vậy mà cũng có lòng hướng đến đoàn hội." 

Mặt cô ấy không tốt lắm. Thẩm An sau khi mất nhiều công sức mới biết được là do Tôn Băng Băng không có tên trong danh sách sinh viên trúng tuyển vào hội, còn tên cô lại bị liệt vào. Thẩm An rất ngạc nhiên, ngay lập tức chạy đến văn phòng sinh viên. Trong phòng có vài người, lại có chị học trưởng quen mặt nên hỏi vội: 

"Em là Thẩm An. Thực xin lỗi, em không xin gia nhập vào hội, vì sao lại tên em được đề cử?"

"Thì ra là em" Vị học tỷ lần trước nhìn cô cười rất có khí thế: 

"Giang Hạo Dương giúp em đăng ký, là anh ta chỉ định đề cử em."

"Tại sao chuyện này em không biết gì hết?" 

"Hả? Không ai nói với em à? Aiii chị cũng không rõ nữa. Em chờ Giang Hạo Dương một chút. Kìa, anh ta đến rồi." 

Thẩm An quay đầu lại, thấy Giang Hạo Dương đang đứng sau lưng cô. Anh ta so với cô cao hơn nhiều, lúc này hai người đứng gần nhau, cô phải ngửa cổ lên mới nhìn được vào mắt anh. 

"Giang học trưởng, cám ơn anh. Nhưng em đối với hội học sinh không có hứng thú." 

"A, em đúng là đi thẳng vào vấn đề. Anh cảm thấy em thích hợp. Anh có nghĩa vụ đề cử trước người nào thích hợp để gia nhập." 

"Anh ít ra cũng hỏi em có đồng ý không. Anh không biết phép lịch sự tối thiểu đó à?" 

"Ồ, em không nhận được thông báo? Anh để lại thư cho em rồi mà, hay là không đến tay em rồi?" 

Giang Hạo Dương lại nở nụ cười ôn hòa mê hoặc lòng người.

"Người khác tranh thủ cơ hội còn không có, em lại không muốn. Em là không màng danh lợi hay là lười biếng kiêm nhát gan?"

 "Anh không cần dùng cách nói khích tôi, tôi chỉ là không phù hợp. Còn nữa, tôi cũng không hiểu được thành ý của anh." 

Thẩm An giận sôi gan, cố gắng bình tĩnh lại. Cô nhìn thấy Giang Hạo Dương lại mỉm cười rồi xoay người bỏ đi.



Cuối cùng Thẩm An vẫn phải gia nhập hội sinh viên. Buổi tối cô về ký túc xá cùng mọi người nói về chuyện này, các cô nương phòng 211 nhất trí cho rằng, Thẩm An cho dù không vì chính mình cũng nên thay mặt mọi người đi tham gia tuyển chọn, hai người mà có một người trúng cử, tỉ suất vậy là lớn rồi. Mấy cô thuộc khoa Thương Mại xinh đẹp lại tài năng sao không vào hội sinh viên được chứ. Ngay cả Tôn Băng Băng quên đi nỗi buồn tâm, cổ vũ cô: 

"Thẩm An, bạn vào hội sinh viên rồi, sang năm mình tham gia thì có người nói chuyện với mình."

Ngày bổ nhiệm có người cũ người mới đến tham dự liên hoan. Sau khi uống rượu rồi phát biểu, ban lãnh đạo nhanh chóng ra khỏi hội trường, chừa lại toàn thể thành viên cũ mới. Mọi người cùng ngồi chung một bàn với các sư huynh sư tỷ. 

Sau đó học trưởng tiền nhiệm của Giang Hạo Dương mang một ly bia lại, cười hết sức tà, chưa đến gần nhưng Thẩm An đã nghe hai người nhỏ giọng nói chuyện: 

"Đúng là mẫu hình của học trưởng Hạo Dương nha". 

Thẩm An cúi đầu tránh mình nhịn không được phải trợn tròn mắt.
Lại nghe Giang Hạo Dương dùng giọng nói nhuần nhã đáp lại: 

"Tôi đi mời các vị học đệ một ly, cố lên, cùng nhau làm tốt" 

Đột nhiên trong đầu cô toát lên một ý niệm xấu xa. Sau khi đãi xong chén rượu đó, mọi người đề nghị tập thể đáp lại học trưởng một ly, Thẩm An ngẩng đầu, hướng nhìn Giang Hạo Dương mỉm cười nói: 

"Giang học trưởng là niềm vinh quang của viện. Chúng ta phải noi gương sáng của anh. Mọi người đương nhiên phải từng người mời rượu. Em mời trước đây sư huynh. Xin phép, anh cứ tùy ý." 

Thẩm An ngửa đầu uống cạn ly bia. Bởi vì trong lòng có một chút khẩn trương, suýt nữa thì bị sặc. Giang Hạo Dương yên lặng nhìn cô trong chốc lát, trên mặt hiện lên ý cười, khoát tay uống hết toàn bộ. 


Hội viên mới nhao lên mời rượu. Nữ sinh ly nhỏ, nam sinh ly to, tội cho Giang Hạo Dương lãnh đủ. Anh ta bị bắt uống 7, 8 chén. Uống đến ly cuối cùng thì lắc đầu, không mở miệng nói được nữa. Thẩm An trong lòng cười thầm, cảm thấy rất kích thích khi làm chuyện xấu. Khi ngẩng đầu lên thấy Giang Hạo Dương đang ở xa quay đầu lại nhìn cô thì lè lưỡi làm mặt quỷ với anh ta. 

Cuộc sống đại học so với cấp 3 thoải mái hơn N lần, học tập cũng không mệt, công tác hội sinh viên cũng không bận lắm, Thẩm An đã thành thạo. Bóng dáng học trưởng Lý Hải Kiếm dần nhờ nhạt, cô đối với chuyện thầm mến anh giờ đây vô cùng mãn nguyện với kết cục yên bình này. 

Cuối học kỳ một, nếu tối không ở ký túc xá đọc tiểu thuyết thì Thẩm An cũng ôm sách giáo khoa đi đến phòng tự học. Một ngày đang đọc sách rất chuyên tâm thì trước mặt có tiếng nói: 

"Bạn học, có thể ngồi học chung không?" Giọng nói rất quen thuộc, ngẩng đầu lên thì đúng là Giang Hạo Dương. 

Thẩm An liếc mắt nhìn xung quanh phòng học, đúng là không còn chỗ trống. Đa số mỗi người  ngồi riêng một bàn. Bàn nào hai người ngồi chung thì phân nửa là người yêu, phân nửa là nam nữ làm chuyện ám muội. Cô mím môi trừng mắt nhìn Giang Hạo Dương thì đối phương đã lên tiếng: 

"Thật sự chưa từng ngồi tự học ở đây. Khó gặp người quen." 

Thẩm An muốn hỏi anh ta một câu chẳng lẽ hai chúng ta rất quen sao, nhưng nghĩ lại không ổn nên bĩu môi, rất không tình nguyện nép mình sang một bên, chừa lại nửa bàn cho anh ta. Giang Hạo Dương đọc sách rất im lặng, ngay cả âm thanh lật sách cũng rất nhẹ. Thẩm An nghiêng mắt liếc một cái, đúng là sách ôn thi. Cô nhìn không ra anh ta cũng phải ôn thi, rõ ràng chiều nào cũng đến sân chơi bóng mà. 

Một lát sau Thẩm An học đến chán bèn rút ra một quyển sách giải trí xem, mới đọc được một chút thì sách trong tay bị ai đó lấy đi rồi. 

“Ồ, đây là tài liệu giáo dục à? Các bạn còn ôn môn văn học phổ thông à? "

“Trả lại cho tôi." Thẩm An đấu tranh cướp lại sách. 

"Bạn nữ tuổi còn trẻ đọc thể loại văn học tiêu cực này sẽ ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần. Không bằng đọc sách "Cẩm nang cho phụ nữ." 

Thẩm An lại bị chọc tức, hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái, thấy người đó không phản ứng gì thì nói móc: 

"Học trưởng anh sao lại biết quyển sách này tiêu cực, ah tôi biết rồi, là cô bạn gái nào của anh..." 

Chưa kịp nói xong thì thấy Giang Hạo Dương dùng ngón trỏ để lên miệng xuỵt xuỵt bảo cô nhỏ giọng lại, anh ta còn chỉ tay xung quanh mọi người đang học. 

Thật ra phòng tự học này không im lặng đến vậy, lúc nào cũng có có mấy cặp tình nhân líu ríu liếc mắt đưa tình, cũng có người thật sự thảo luận vấn đề nhưng bị anh ta nhắc nhở nên Thẩm An vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô không để ý đến anh ta nữa, lấy sách giáo khoa vi phân và tích phân bắt đầu làm bài. 

Một lát sau, cô vừa đổi sách thì thấy Giang Hạo Dương đưa một tờ giấy đã sớm chuẩn bị, trên đó viết: 

"Học không nổi nữa? Đi ra ngoài đi, anh khao em ăn cái gì đó." 

Thẩm An không biết ngày đó mình nghĩ gì lại đi theo anh ta. Bọn họ đi ăn kem chiên. 

Giang Hạo Dương thất vọng không ngừng run rẩy: "Hiện tại là mùa đông mà, làm gì có người bán kem? Lạnh nóng đan xen, em ham ăn như vậy, tương lai dạ dày nhất định gặp sự cố." Về sau dạ dày của cô thật sự không tốt.  Không chỉ là mùa đông, ngay cả hè cũng phải hạn chế ăn kem.

Gặp Giang Hạo Dương cũng không dễ dàng gì, anh ta luôn xuất quỷ nhập thần. Mãi đến trước kỳ nghỉ, chỉ thấy anh ta có 3, 4 lần. Chẳng qua cùng anh ta tự học, lại sau đó đi ăn kem nhưng bọn họ trước mắt mọi người dường như khá thân thiết. 

Chớp mắt học kỳ năm hai cũng qua được hai tháng, sinh viên năm 4 trở về trường bắt đầu viết luận văn, tìm việc. 

Thẩm An mỗi ngày không ở thư viện thì cũng đến phòng tự học. Học đến chán lại lấy tiểu thuyết ra đọc. Vừa xem một chút lại bị người ta lấy đi. Giang Hạo Dương nói: 

"Rảnh vậy sao? Nhanh giúp anh cái này đi." 

Hóa ra là anh nhờ cô sao chép lại luận văn tốt nghiệp. 

Thẩm An không thèm để ý đến anh ta: "Anh rõ ràng có tay sao lại kêu tôi làm?" 

Giang Hạo Dương giơ tay phải lên, ngón trỏ bị bọc băng gạc: "Chơi bóng rổ bị thương rồi." 

Vì vậy Thẩm An rất cam chịu giúp anh ta sao chép từng chữ luận văn. Giang Hạo Dương ngồi ở một bên, cầm tiểu thuyết của Thẩm An đọc, còn cô nếu thấy có chỗ không rõ thì hỏi anh.

Thẩm An viết đến mỏi cả tay, vung tay lên căm giận nhìn anh  Giang Hạo Dương cười nhỏ giọng nói: 

"Em đừng trừng mắt to như vậy, coi chừng sớm có nếp nhăn. Em không biết có bao nhiêu bạn học nữ chủ động đề nghị giúp anh mà anh chưa nhờ đến các cô ấy." 

"Tôi thật là vinh hạnh mà, cám ơn đã để mắt đến tôi." 

"Không phải không phải, chữ các cô ấy rất đẹp. Chỉ có chữ của em viết rất giống học sinh tiểu học, thầy hướng dẫn sẽ nghĩ là chữ của anh, đem so sánh sẽ không hỏi nhiều." 

Sau khi luận văn tốt nghiệp của Giang Hạo Dương được thông qua, anh đặc biệt đi tìm Thẩm An mời cô ăn cơm cám ơn. Thẩm An từ chối vài lần không thành công, vì thế chọn đi chơi công viên, chỗ đó cách trường học rất xa nên sẽ không bị các học sinh khác bắt gặp. Hai người họ ngồi bốn mươi phút trên xe bus, rồi lại đi bộ thêm mười phút nữa. 

Nơi này có nhiều món ăn vặt đặc sắc, trước khi gọi món phải đổi tiền thành phiếu ăn cơm, cũng thực phiền toái. Thẩm An ăn cơm trong hộp mang theo cũng đã no, làm Giang Hạo Dương bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đi đường cả tiếng mới đến mà em lại ăn đồ mang theo à?" 

Trời còn sớm nên hai người đi xem phim, coi "Romeo và Juliet". Bộ này làm theo phong cách hiện đại, hai người sau khi xem xong có điểm buồn bực. Giang Hạo Dương nói: 

"Hai người phải chết...thật không đáng. Tốn thì giờ, không thể ở bên nhau, kết thúc lại chia cách." 

"Bình thường thôi. Shakespreare viết bi kich mà, bộ này kết thúc làm người xem phải sầu não, hai người chết thật đáng tiếc.”

 "Hai đứa nhóc mới liếc mắt một cái đã quyết định bên nhau cả đời. Mấy người trẻ tuổi thật là khinh suất..." 

"Cho nên mới phải chết sớm một chút, chết lúc yêu nhau, bằng không chờ đến khi kết hôn thì lại thành vợ chồng bất hòa..." 

Thẩm An cảm thấy đoạn đối thoại này thật là ô nhục cho ngành điện ảnh. 

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Quay về trường học trời đã tối, đèn ký túc xá sắp tắt. Giang Hạo Dương đi theo Thẩm An đến trước lầu ký túc xá. 

"Thẩm An?" 

"Hả?" 

"Em vì sao không tìm bạn trai?" 

"Vì sao nhất định phải có bạn trai?" 

"Có thể giúp em múc nước, giữ chỗ mua cơm, cùng đi dạo phố, khi buồn có thể tìm người trút giận." 

"Việc này anh đều đã làm qua?" 

"Không, anh ngoại lệ. Đều có người làm cho anh." 

Thẩm An cười thành tiếng: "Kiêu căng điên cuồng!" 

Đi nhanh đến cửa ký túc xã nữ, Thẩm An nói: "Một mình rất tự do, múc nước, giữ chỗ mua cơm, đi dạo phố, tôi đều tự mình làm được." 

Cô chuẩn bị bước đến cửa thì bị Giang Hạo Dương giữ lại: "An, nếu em..." 

Cô quay đầu nhìn anh . Giang Hạo Dương đứng dưới ngọn đèn, bóng đèn chiếu lên người anh, trên  anh toát một ánh hào quang dịu dàng: 

"Nếu em đến lúc tốt nghiệp vẫn một mình thì không bằng cân nhắc làm bạn gái anh đi." 

Thẩm An xoay người chạy trốn, ném cho anh ta một câu: "Tôi chưa nghe thấy gì hết!" 

Thế nhưng trong 3 năm sau đó cô không quen người nào. Thẩm An có nhiều cơ hội, có vài nam sinh rất phù hợp. Nhưng cô vì một câu học đại học không nói chuyện yêu đương nên toàn bộ đều từ chối. Ngay cả bản thân cô cũng không biết mình với Giang Hạo Dương giữ mối quan hệ này có phải do hai người cố ý không.

Giang Hạo Dương ở xa trường mấy ngàn dặm, ước chừng mỗi tuần gửi cho cô một cái email, có khi viết thư. Khi đó ký túc xá không cho học sinh dùng Internet, Thẩm An mỗi tuần đi ra ngoài trường, không đặc biệt mong chờ gì nhưng nhận được thư vẫn cảm thấy tâm tình vui vẻ. Hạo Dương cũng không gọi điện, bởi vì Thẩm An sợ bạn bè trong nhóm hỏi đông hỏi tây. 

Lúc Thẩm An tốt nghiệp, Giang Hạo Dương làm nghiên cứu sinh cũng xong. Anh nhanh chóng đến thành phố Y làm việc, trong điện thoại nói: 

"An, hay em cũng đến đây đi, nơi này khí hậu núi non sông ngòi hợp với người, im lặng lại thanh thản, hợp với tính tình của em.”

Thẩm An không nghe lời anh, nhưng lại cố ý đem đa số sơ yếu lý lịch xin việc gửi tới những công ty ở thành phố Y. Khi cô ký hợp đồng làm việc cho tập đoàn Chính Dương, mặc dù ở quê nhà nhiều nơi thể hiện rõ thiện ý giữ cô ở lại nhưng Thẩm An vẫn là khăng khăng đến thành phố Y. 

Cô nói với bản thân, mình không phải đi vì Giang Hạo Dương mà vì đãi ngộ ở Chính Dương là tốt nhất. Kỳ thật cô cũng không rõ, rốt cuộc là vì cái gì. 

Cứ bình thường như vậy, hai người ngay cả hứa hẹn cũng không có. Rất lâu về sau, Thẩm An phải thừa nhận, kỳ thật mình đã xem nó như tình yêu. Tuy rằng không giống với tình yêu của người ta oanh oanh liệt liệt, không mùi vị gì, lại chậm chạp, cẩn trọng, nhưng cũng có nguy cơ trả giá cao. 

Một sự bắt đầu bình thường, một quá trình êm đềm mỗi ngày giống như mây trôi nước chảy. Nhưng mà, thời gian vừa là thuốc giải lại chính là thuốc độc gây ra bất hòa, lạnh nhạt, chán ghét lẫn nhau. 

Tình cảm cuối cùng vẫn như thời gian, như dòng nước, hết thảy đều thay đổi…



Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

tuần mới rồiiiiii!

Hello!

Định siêng năng ngồi post đến đoạn anh chàng Trình đẹp trai xuất hiện. Nhưng mà....

......

Thôi mọi người cạp đầu mình đi. Mình lười quá...phải đi coi Fantastic Mr. Fox đây. hehehe. 

--------------------------------------------------------------------------------

Tuần này không có gì giật gân. Chỉ là thứ 7 vừa rồi đi nhà sách. Đang đứng lựa thiệp thì hai bạn nam rất cao to phong độ đứng bên cạnh mình, vừa lựa thiệp vừa thảo luận. 

Nam A: Phải lựa thiệp nào đây....(thở dài)
Nam B: Lấy tấm có nhiều hoa hồng này đi
Nam A: Ồ, lấy 11 bông hồng thôi. Tặng hoa không được tặng số chẵn
Nam B: Mày mua luôn mấy tấm này để lần sau tặng luôn

Áaaaa. Chuyện gì thế này! Tại sao không được tặng hoa hồng chẵn. Why Why? Mình cũng tò mò nán lại để nghe câu trả lời mà không được. Sau đó mình ngẫm nghĩ, con trai bi giờ theo đuổi bạn gái cũng...công phu ghê ha :))))

Sau đó đến quầy truyện thiếu nhi. Thấy một cặp mặc đồng phục học sinh cấp 2 mà đứng ôm ôm ấp ấp. Dám đứng ngáng đường mình đọc truyện, hứ! Nhóc con, đi chỗ khác chơi! -,-

Này! Con nít hỉ mũi chưa sạch. Lo học đi :P

-----------------------------------------------------------------

Tuần này bạn mình có chuyện không vui. Mình thì nói mấy câu chứ cũng không giúp giải quyết được cái gì. Tóm lại thì thôi cố gắng nhé, cái gì cũng có phương án giải quyết. 


 ngày nào không thấy mấy cặp tình iu ra cầu chụp hình cưới thì hôm đó....trời mưa to =))

Thứ 6 vừa rồi ở lại office làm đến 7h30. Lúc về nhìn qua cầu ánh sao đã lên đèn, một màu xanh biển rồi chuyện sang đỏ rất đẹp. Xung quanh đèn cứ lấp lánh lấp lánh. Nghĩ đến ngày trước đã từng mơ ước có ngày đi làm, trở về nhà muộn, ngồi trong một văn phòng có thể nhìn thấy đèn của thành phố, một cảnh đơn giản vậy cũng thấy happy! 

Giờ thì phải coi lại cái lý tưởng này. Vì MÌNH ĐÓI CHẾT ĐI ĐƯỢC À~~~~~

Tuần sau không chừng phải tăng ca vài ngày. Mình thì willing thôi. Chỉ là nên ăn cái gì nhỉ :(. Tóm lại ăn ít thì giảm mập mà nguy cơ thì bị đau dạ dày. =)))).

Hi vọng mỗi ngày là một ngày bận rộn. Hahahaha. Hôm nay lãnh lương, tuần sau lãnh lương. Quyết định chính thức bắt đầu sống tự lập. À, hì hì, thật ra vẫn ăn cơm ở nhà dùng đồ của gia đình (xấu hổ qua~~~). 

Chỉ là từ nay chi phí bản thân mình quyết định tự lo! Ở nước ngoài bằng tuổi mình là đã ra ngoài sống riêng, thuê căn hộ tự sinh tự diệt. Oaaaa, mình cũng thích sống thử như vậy. Nhưng lỡ nói ra nhất định sẽ bị giảng cho 1 bài rất dài rất dài... 

Vậy nên...cố gắng độc lập hết mức có thể! FIGHTING!


MỌI NGƯỜI, TUẦN MỚI VUI VẺ. :D