Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 11

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề

Chương 11: Chữa thương (2)

 
Ngày thứ hai Thẩm An rốt cuộc cũng trốn không được Giang Hạo Dương. Anh gọi thẳng đến điện thoại công ty cô. Thẩm An thấp giọng nói:

"Em gọi lại cho anh".

Cô cầm di động đến phòng thay quần áo. Những lời này trước kia là Giang Hạo Dương hay nói với cô. Cô không muốn anh gọi đến ký túc xá, sợ bạn bè hỏi đông hỏi tây. Thường là Thẩm An gọi cho anh. Hạo Dương lại sợ cô tốn tiền điện thoại nên sau mấy câu lại nói:

"Anh gọi lại cho em"

 Lúc đó cô không cảm thấy hai người đang yêu nhau, bây giờ nghĩ lại lúc đó đã xem như người yêu rồi. Điện thoại gọi, bên kia rất lâu không có tiếng nói. Thẩm An trong lòng lo lắng, nếu anh ta lại nói: "Không bằng chúng ta bắt đầu lại lần nữa" cô biết phải làm sao. Suốt hai ngày nay cô suy nghĩ không biết người đó có dùng một chiêu hai lần không. Măn mắn Hạo Dương không mở lời, có lẽ anh cũng giống cô cảm thấy mệt mỏi.

Im lặng thật lâu, Thẩm An hít một hơi thật sâu, mở miệng nói:

"Giang Hạo Dương, em đã suy nghĩ nghiêm túc, không muốn hành động theo cảm tính nữa. Anh cũng không phải người có tính níu kéo, em cũng muốn giải phóng cả hai. Mình giữ lại phong độ cho cả hai đi."

Bên kia vẫn không có tiếng trả lời, cô nói tiếp:

"Cảm ơn anh mấy năm qua đối xử rất tốt với em. Anh hãy bảo trọng."

Thật ra trong tích tắc Thẩm An đã muốn nói: "Giang Hạo Dương, dạ dày anh vốn đã không tốt, không nên uống nhiều rượu".

Lời sắp sửa thốt ra cô đã vội cắn môi. Nhớ tới chuyện xưa, người đàn ông sau khi ly hôn bước chân ra khỏi cửa thấy người vợ đứng phơi nắng ở ban công nhìn xuống đột nhiên không muốn chia tay, lại vội chạy lên. Chuyện cũ cứ lặp đi lặp lại.

Thẩm An không muốn mình quay về tình trạng cũ. Có lẽ rất lâu sau, có lẽ chỉ vừa mới qua một giây đồng hồ, Thẩm An đã mất hết khái niệm thời gian. Bên kia điện thoại giọng Giang Hạo Dương nhẹ vang lên:

"Em cũng bảo trọng. Chăm sóc cho mình một chút".

Hình như nghe thấy người bên kia thở dài một tiếng, giống như mệt mỏi đến cực điểm, lại giống như trút được gánh nặng. Vậy là cả hai không còn quan hệ gì với nhau nữa.

---------------------------------

Buổi chiều Thẩm An đang chỉnh sửa lại biên bản cuộc họp thì nghe thấy đồng nghiệp Lâm Lệ Tinh cùng giám đốc Trương Hiệu Lễ đang tranh luận kịch liệt, làm đứt đoạn suy nghĩa của cô.

Lâm Lệ Tinh vào công ty đã hơn 10 năm, coi như là nhân viên lão làng của Chính Dương, nhưng vẫn chỉ là cấp dưới của Trương Hiệu Lễ. Hóa ra là do sếp Trương giao cho việc gấp, Lân Lệ Tinh kiên nhẫn nói khối lượng việc quá lớn mà cô không thể ngày nào cũng tăng ca, than trời than đất cuối cùng phải nhờ bên nhân sự tạm thời điều thêm người qua phụ. Sếp Trương có chút bực mình còn cô ấy lại tiếp tục tranh cãi:

"Tôi về nhà còn phải lo chồng lo con. Thẩm An tối không bận gì sao không giao cho cô ấy làm."

 "Công việc này không phải nhiệm vụ của cô ấy."

"Công việc của tôi cũng không phải duy nhất có chuyện này"

"Đây là nhiệm vụ cấp trên giao cho, không thể cò kè được."

Hai người kẻ trước người sau, không khí quá căng thẳng, những người trong phòng cũng không dám nói gì. Thẩm An tranh thủ lúc hai người im lặng xen vào:

"Giám đốc, tôi có thể cùng làm với chị Lâm"

 "Tốt, Lệ Tinh làm việc chính, Thẩm An không bận thì sang hỗ trợ. Nhưng An vẫn phải hoàn thành kế hoạch công tác hàng tuần."

Cãi nhau một hồi cũng giải quyết xong.

Sau giờ tan tầm, Thẩm An dọn dẹp bàn làm việc, báo cáo xong kết quả trong ngày, lên kế hoạch ngày mai. Lúc chuẩn bị đi về thì giám đốc Trương nói: "Thẩm An, lại đây".

 Sắc mặt của ông không tốt lắm. Thẩm An luôn tôn trọng cấp trên của mình, năm đó là ông phỏng vấn cô, cho cô cơ hội gia nhập tập đoàn Chính Dương, còn một tay đào tạo cô, đưa cô từ công ty con lên tổng công ty làm, ngày thường đối xử như cha con. Trương Hiệu Lễ nói:

"Có phải mới biết Lâm Lệ Tinh không? Không biết tính cô ta thế nào sao? Cháu không biết hôm nay cháu giúp chị ta, người ta không cảm kích còn cho rằng cháu thích thể hiện."

Thấy Thẩm An im lặng không nói ông lại tiếp: "Cháu cũng biết ta dạo gần đây không hài lòng với công việc của chị ta. Ta cũng bực mình chuyện chị ta lên mặt với nhân viên mới, ngay cả giám đốc trẻ tuổi hơn chị ta còn không thèm nhìn đến nửa con mắt. Hôm nay là chú muốn chỉnh chị ta không lẽ cháu không nhìn ra? Chẳng lẽ cháu thích giúp người khác mà không nghĩ đến bản thân mình?

Ông phê bình nhẹ nhàng làm Thẩm An chỉ có thể cúi đầu không nói.

"An, lòng tốt cần phải dùng đúng chỗ. Cháu luôn thông minh lại nhạy cảm, tại sao hôm nay lại khác thường vậy. Đối với người lãnh đạo mà nói công việc không phải là làm nhiều thì tốt. Người ta một tháng chỉ làm một công việc giống nhau mà hơn người mỗi ngày phải bận bịu cho những thứ tầm thường vô vị. Cháu nếu muốn có thể phát triển sau này hãy nhớ kỹ lời chú. Còn nữa, hôm nay cháu ra mặt giúp Lâm Lệ Tinh, lần sau nếu cháu không giúp cô ta, cô ta cũng cố tình tìm đến. Cháu cứ chờ xem."

"Chị Lâm chỉ là nói năng chua ngoa nhưng tâm tính cũng hiền lành".

Thẩm An nhịn không được bênh vực cho Lâm Lệ Tinh.

"Thẩm An, cháu xem, chú vừa nói lòng tốt phải dùng đúng người, cháu lại giả vờ ngớ ngẩn không hiểu. Chú hiện tại đang bực mình Lâm Lệ Tinh, cháu lại thay chị ta nói chuyện, coi chú có nghe nổi không? Lâm Lệ Tinh là cấp dưới của chú 10 năm, những điểm xấu của chị ta chú còn hiểu rõ hơn cháu. Cháu bình thường nói ít, chuyện hôm nay không cần cháu nói cháu lại xen vào. Còn nữa, bản tóm tắt ngày hôm nay, phần đầu có thể tóm lại, đây không phải ý quan trọng cháu lại viết dài thành hai đoạn. Thẩm An, cháu đem chuyện đơn giản làm cho phức tạp, càng làm phức tạp quan hệ giữa mình với người khác. Chú phải làm sao với cháu đây?"

"Thật xin lỗi, giám đốc." Thẩm An ngoại trừ câu này không biết nên nói gì.

"Chú cho rằng cháu là người tốt, lại thông minh nên hẳn là hiểu được. Ở đây không có ai, lời chú nói cháu hãy tiếp thu. Cháu không vui phải không. Đáng lẽ phải được khen, không ngờ lại bị phê bình hả?"

"Không có, giám đốc. Chú nói rất đúng." Thẩm An rất biết vâng lời.

Trương Hiệu Lễ thở dài: "Cái tính này của cháu chú có muốn gây khó dễ cũng không được. Cháu hôm nay nhìn cũng không khỏe, thấy không thoải mái ở đâu thì mai đi bệnh viện coi đi, cho nghỉ một ngày."

"Không, chỉ là sáng nay trên đường thấy một con chó bị xe cán, tâm trạng không tốt lắm."

Trương Hiệu Lễ cười ha ha: "An, không phải trước kia cháu nói cháu ghét động vật nhỏ hả?"

"Giám đốc, chán ghét là một chuyện, đồng cảm là chuyện khác. Cháu nhìn cảnh đó thấy buồn buồn."

Suốt mấy ngày, buổi tối Thẩm An đều ở lại tăng ca giúp Lâm Lệ Tinh. Đây là một hạng mục phải tìm tư liệu 10 năm trở lại. Ngoại trừ vài năm gần đây những năm trước đó không có trong kho dữ liệu điện tử, phải tra trong từng bộ hồ sơ lưu trữ, vô cùng phiền phức. Mỗi tối cứ đúng 7 giờ Lâm Lệ Tinh lại kiếm cớ chuồn về trước. Thẩm An một mình làm tới 10h30. Cô thật sự yêu thích công việc này, vô cùng chăm chú, cố tình không ép mình nghĩ về chuyện kia. Làm đến tối về nhà tắm rửa, ngủ một giấc lại sang ngày mới.

Thẩm An chỉ cần 3 buổi tối là hoàn thành xong công việc. Làm xong lại có chút buồn buồn không biết mấy tối sau nên làm cái gì. Cô đang định gọi cho Hạ Thu Nhạn đi coi phim thì đi động đã vang lên. Trên màn hình là một dãy số lạ. Bấm nút nói chuyện thì một giọng nam dễ nghe truyền đến:

"Thẩm tiểu thư nếu tối không có hẹn thì đi ăn với tôi một bữa cơm. Tôi là Trình Thiếu Thần."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét