Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 15

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ


Phiêu A Hề

Một ngày buổi chiều, Thẩm An nhận được thông báo buổi tối cùng chủ tịch Nghê tham gia một buổi tiệc rượu bán đấu giá từ thiện. Cô còn được dặn phải ăn mặt long trọng một chút. Thẩm An có chút khó hiểu. Công ty có ban quan hệ công chúng mà, trường hợp cần một bình hoa đẹp sẽ có nhân viên lễ tân chuyên nghiệp ra tay. Mấy công tác này chưa từng phiền đến cô.

Theo như trợ lý Vu giải thích đây là một buổi tiệc quan trọng, toàn khách VIP. Nếu lỡ ai đó hỏi đến tình hình công ty Thẩm An có thể đối phó. Cô có khả năng giữ bí mật nội bộ, không để lộ ra nhiều.

“Trợ lý Vu, trước kia tôi chưa từng tham gia mấy hoạt động kiểu này, không hợp đâu. Mấy phòng khác cũng có người có thể đi mà.”

“Thẩm An, ra sức từ chối không phải phong cách của cô. Coi như là công tác đi. Cô nghĩ như vầy, trong tất cả nhân viên nữ các phòng, người thông minh có khả năng thì không trẻ tuổi xinh đẹp, người trẻ tuổi xinh đẹp thì không thông minh có khả năng, vậy nên cô phù hợp nhất.”

Thẩm An cười: "Trợ lý Vu, sao ông không nói, tôi so với người xinh đẹp trẻ tuổi thì có tài năng thông minh, tôi so với người có tài năng thông minh thì được cái xinh đẹp trẻ tuổi.”

"Khụ khụ, Thẩm An, cô đừng gây khó dễ tôi. Đừng càu nhàu nữa, nhanh đi chuẩn bị." Trợ lý Vu ở đầu điện thoại bên kia không nén được cười to.

Vậy nên sau giờ làm cô vội vã về nhà thay quần áo. Trang phục đã có sẵn, không cần dùng đến khoản chi công ty. Mấy ngày trước trong lúc cô đầu óc không bình tĩnh đã thiêu rụi một tháng lương mua một bộ váy dự tiệc tơ tằm màu xanh nhạt. Sau khi mua xong đầu óc bình tĩnh lại thì bộ váy đó được xếp xó dưới đáy tủ, căn bản không có cơ hội mặc. Bây giờ có thể tận dụng được rồi. Thời đại học mấy lúc rảnh rỗi nhóm nữ sinh thường trang điểm cho nhau, từ phong cách sáng tạo đến xấu tệ, coi như mỗi người tự rèn luyện kỹ năng, bây giờ coi bộ cũng có ích rồi.

Chủ tịch Nghê vừa thấy Thẩm An sau một giây sửng sốt bắt đầu cười:

“Thẩm An hả, thay đổi nhiều quá sắp nhìn không ra rồi.”

Thẩm An hơi xấu hổ cười cười.

Nghê đổng hỏi: "An, cô đến công ty được mấy năm rồi?"

"Dạ ba năm ạ"

"Cũng lâu nhỉ. Lúc mới vào chỉ là một gái nhỏ, bây giờ thành thục nữ rồi. Hồi nãy có mấy người đến hỏi thăm bác “ Tiểu cô nương xinh như hoa bên các anh đã có bạn trai chưa?””

“Bác Nghê lại chọc cháu rồi.”

Thẩm An thật không thích mấy bữa tiệc loại này, một nhóm người trang phục chỉnh tề mang mặt nạ diễn trò. Một bàn đầy thức ăn như vậy mà không ai đụng đũa hại cô chỉ biết chịu đựng cơn đói. 

Nghê chủ tịch đại diện tập đoàn Chính Dương đứng chụp hình trước một bình sứ đời Thanh. Thẩm An cùng với ông đến bục nhận. Chú ý bước đi, mỉm cười dịu dàng…mấy khóa học lễ nghi trước kia giờ cũng phát huy công dụng. Thẩm An cố gắng thẳng lưng hết mức, coi cũng cao thêm ít nhất hai phân. Nhưng mà cái váy cô đang mặc là kiểu váy ngắn, cổ lại xẻ. Thẩm An dáng gầy mặc vào nhìn cô hơi thấp, còn trang điểm đậm giống như đeo mặt nạ. Ôi chỉ có thể lừa mình chứ không lừa người được.

Diễn một hồi, Thẩm An lại cẩn thận thướt tha đi xuống. Vừa đi nhìn sang bên không nhịn được phải thở dài. Cô với Trình Thiếu Thần duyên phận tuyệt đối không chỉ tu luyện 10 năm, nếu không sao cả dịp này cũng có thể gặp được?

Anh đang ngồi một mình ở bàn bên cạnh, một thân mặc âu phục, bộ dáng như cây ngọc trước gió. Thẩm An do liếc nhìn nên không thấy rõ vẻ mặt anh ta nhưng cô cảm thấy người này cũng nhìn mình. Sau khi trở về chỗ ngồi, trong lòng cô nghi ngờ anh ta đang chăm chú nhìn nhưng không thể quay đầu lại xác nhận, cả người thấy không được tự nhiên. Cũng lâu rồi không gặp Trình Thiếu Thần, bây giờ có chút cảm giác kỳ lạ. Thật ra lúc họ đi chơi với nhau cô không thấy bộ dạng giao tiếp xã hội của anh. Cuối tuần anh ta thường mặc đồ tùy ý, có khi tan ca đến đón cô cũng đã tháo cà vạt, cởi cúc áo cổ. Hiện tại bộ dáng của anh giống như lúc họ mới gặp nhau, nhìn thật nghiêm túc.

Lúc tiệc tan, Trình Thiếu Thần đi qua chào hỏi: "Chào Nghê chủ tịch."

"Thiếu Thần, hóa ra ở đây nãy giờ hả. Đừng khách khí quá."

"Nghê thúc thúc" Trình Thiếu Thần sửa lại lời, vẻ mặt thản nhiên.

“Đây là Thẩm An của công ty chú, đây là Trình Thiếu Thần." Thẩm An hạ thấp ánh mắt, cúi nhẹ cười chào không nói gì hơn, cô cảm thấy bây giờ có chút khôi hài.

Trình Thiếu Thần cười: "Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp."

An ngẩng đầu nhìn anh, thấy người đó cười hết sức dịu dàng nhưng trong ánh mắt rõ ràng có ý trêu chọc. Mà lúc anh ta nhìn về phía Nghê chủ tịch ánh mắt lại chuyển thành cung kính lễ phép. Thẩm An chưa kịp trả lời anh ta đã quay sang Nghê chủ tịch nói:

"Nghê thúc thúc, có đồng nghiệp đang đợi, cháu xin phép đi trước. Thẩm tiểu thư, tạm biệt."

Thẩm An nhìn phía sau anh ta, quả nhiên có một vị tiểu thư xinh đẹp một thân lễ phục bó sát người, lại còn màu đỏ rực. Vẻ mặt cô ấy rất đẹp, vừa nãy còn lạnh lùng kiêu ngạo, vừa thấy Trình Thiếu Thần đến lại lập tức tươi cười như ánh mặt trời.

Màu đỏ đó cũng đáng chú ý thật, Thẩm An nhớ lại lúc vị tiểu thư đó bước lên sân khấu cũng khiến người khác kinh ngạc. Lúc đó cô cũng không quan tâm là người công ty nào. Mà Trình Thiếu Thần cũng không ra mặt, hay là do cô chỉ chăm chú nhìn mấy món ăn ngon mà không thể ăn được mà bỏ lỡ mất tiết mục hay? Thẩm An tự nhiên nhớ ra màu đỏ là màu gây cảm giác thèm ăn nhất... nói vậy cô này cũng có sự chuẩn bị kỹ nhỉ…

Nghĩ đến đây, trong đầu cô hiện lên hình ảnh cấm trẻ em dưới 16 tuổi, vì vậy cười khúc khích. Lúc Thẩm An đang cười thầm khen ngợi khả năng tưởng tượng thiên tài của mình thì Trình Thiếu Thần cũng vừa quay đầu lại, nhìn cô mỉm cười làm cô có chút xấu hổ, còn Nghê chủ tịch bên cạnh đang vẫy tay chào anh.

Trình Thiếu Thần nhìn hai người một lúc, cúi chào đúng nghi thức rồi xoay người rời đi. Thẩm An vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thấy có chút mất mát.

"An, cháu cũng biết nhóc Trình của An Khải hả?"

"Dạ lần trước tham gia tiệc cưới con trai của chủ tịch anh ta cũng tham gia."

Kiểu gọi này thật là...Thẩm An lại nhớ đến chuyện gia đình Nghê chủ tịch đều ở thành phố W, chắc hai gia đình rất thân thiết cho nên cô cũng thành thật không nói dối trước mặt lãnh đạo:

"Anh ta với cháu là bạn bè, có đi ăn cơm chung vài lần."

"À, ta quên mất, đúng là hôn lễ của Nghê Tuấn. Hai đứa này cùng nhau lớn lên, chơi đùa phá phách là một cặp bài trùng. Chuyện như mới hôm qua, chớp mắt tụi nó đã lớn hết rồi, xem ra ta đã già thật rồi."

Thẩm An cảm thấy lúc này im lặng thật không lễ phép, đành phải nói một câu: "Nghê chủ tịch trước kia là hàng xóm với họ ạ?"

"Cũng ở không xa lắm. Thiếu Thần với A Tuấn nhà ta hồi nhỏ cùng học trung học, chơi thân lắm."

Nghê chủ tịch vừa nhớ ra chuyện gì liền nói: "Trình đổng thật là có phúc. Sự nghiệp tốt, bọn nhỏ cũng ngoan. Thiếu Khanh từ nhỏ đến lớn là đứa con mô phạm ít nói, Thiếu Thần cũng ngoan, mấy đứa khác ở ngoài đi chơi đánh nhau, chỉ có nó ở trong phòng chăm chỉ tập đàn."

"Đàn piano?" Thẩm An đối với chuyện này có vài phần khâm phục.

"Còn có đàn violon, trình độ cũng không thấp đâu. Thằng nhỏ này vừa thông minh vừa khôn khéo. Hồi đó ta cũng hâm mộ nó lắm."

"Tại sao Trình Thiếu Thần lại tới đây làm mà không ở lại An Khả ạ?"

Thẩm An chột dạ nghĩ, chỉ là muốn phụ họa theo lãnh đạo chứ không có ý bới móc đời tư người khác.

"Nó với lão gia ở nhà giận nhau nên không chịu về. Thằng nhỏ này tính cũng cương lắm. Hai cha con tính giống nhau. Nhưng mà dù sao cũng chỉ cách nhà có mấy tiếng, Trình đổng muốn gặp nó cũng có thể tới đây chơi. Thằng Nghê Tuấn với bác cũng không ở gần nhau, cứ hứa hẹn hiếu kinh ta mà hai ba năm mới gặp nó. Ngày trước bác với Trình đổng ăn cơm ông ta thở dài nói: "Trên đời không sợ ai, chỉ đau đầu chuyện mấy thằng con", nói vậy thôi chứ lại vui vẻ ra mặt.”

 Cùng với người lớn nói chuyện, thật là vui. Về đến nhà cũng còn sớm. Thẩm An đứng trước gương nhìn mình một lúc. Trừ cổ áo hơi thấp, váy ngắn, trang điểm đậm thì nhìn cô cũng không khác thường lắm. Nhưng ánh mắt của Trình Thiếu Thần rõ ràng là đang cười thầm dáng vẻ của cô. Cô với anh ta quen biết cũng đủ lâu, về điểm này có thể nhìn ra. Hừ, so với cô bạn gái có dáng người làm người khác nổ mắt kia thì cô chẳng qua giống một bông hoa nhỏ ven đường thôi.

Thẩm An thay quần áo. Bởi vì không hay trang điểm nên rửa mặt khoảng ba lần. Sau đó cô tìm bộ phim điện ảnh nghe nói là cực kỳ buồn chán ra xem. Tivi chiếu được hai tiếng, cô tắt máy rồi chui vào giường ngủ. Phim toàn những mẩu nói chuyện vô vị, làm cô mệt, nhanh chóng buồn ngủ. Tự nhiên điện thoại reo, là tiếng tin nhắn. Nhà Thẩm An không có điện thoại bàn nên không bao giờ tắt di động để ba má có chuyện gì đều tìm được. Lết đi lấy điện thoại xong đã thấy hiện lên một cái tên quen thuộc. Lần đầu tiên Trình Thiếu Thần nhắn tin cho cô. Có một lúc anh ta thấy cô nhắn tin cho bạn, còn cười nhạo nói đây là chuyện hết sức lãng phí thời gian lẫn sức lực. Thẩm An tưởng tượng ra cảnh người này vùi đầu mất hết kiên nhẫn ngồi viết từng bộ chữ Hán thì cảm thấy buồn cười. Nhưng nhớ ra điện thoại anh ta hình như có chức năng viết tay, lại thấy không vui lắm.

Tin nhắn chỉ có vài chữ: "Hôm nay cô giả dạng không hợp lắm, giống người lớn quá."

Thẩm An chán nản để điện thoại sang một bên, tiếp tục ngủ. Nhưng cô lại không ngủ được mà vẫn thấy buồn bực. Ngủ không xong, lại ngồi dậy xem tiếp bộ phim kia, mở đầu đã chán kết thúc còn chán hơn. Cuối cùng cô bật dậy viết cho Trình Thiếu Thần một tin: "Ai cần anh lo!"




1 nhận xét:

  1. Cám ơn bạn đã edit truyện này. Mình là 1 fan ruột của Phiêu A Hề :)) Mong những chương tiếp theo của bạn. Cố lên ^^

    Trả lờiXóa