Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

Tình yêu thứ ba (review)




Vừa đọc xong truyện "Tình yêu thứ ba". Mỗi ngày ngồi xe đến chỗ làm đọc một ít. Sáng ngồi sấy tóc đọc một ít. Cuối cùng đã đọc xong. 

Đây là truyện sad ending đầu tiên mình đọc. Nhóc tieuphienphuc mình quen trên mạng giới thiệu đọc, nhóc nói là "khá day dứt và nặng nề nhưng thực tế". Lý do nữa là mình muốn nâng level của mình, không thể lúc nào cũng đọc happy ending như đọc truyện cổ tích được. Lý do khác là ...phù... may quá, nhân vật chính không ai die cả. 

Nội dung là thế này. Bạn Lâm Khải Chính yêu bạn Trâu. Nhưng bạn Lâm lại lấy người con gái có thể cho mình tương lai tươi sáng hơn (nói thêm xíu về căn bản bạn Lâm đã rất giàu rồi). Vậy nên đây giống như kiểu tình yêu lén lút còn nữ chính như tình nhân. Sau đó một biến cố xảy ra là em gái bạn Trâu cũng tương tư bạn Lâm đến nỗi đầu óc tâm thần, sau đó nhảy lầu tự sát. Nói sơ qua như vậy mọi người còn dám đọc không? 

Thật ra thì mình thấy quyển này rất rất hay. Nếu bạn đang rất hạnh phúc, rất vui vẻ thì hãy đọc. Giống như Phỉ Ngã Tư Tồn viết nhiều truyện SE như vậy là do bà í nói lúc viết bà í luôn trân trọng cuộc sống hạnh phúc của mình. Mình cảm thấy không chỉ người dịch, người chỉnh sửa mà người làm ebook đã đầu tư rất nhiều để có một ebook hay như vậy. Văn phong thuần Việt, từng chữ cũng chọn lọc, lại ít sai chính tả. Đọc một ebook, đóng Kindle lại vẫn cảm thấy hài lòng, cảm giác thật happy :D. Chẳng lẽ mọi người lại để một kết thúc như vậy cản đường à. 

Sáng nào đọc xong cũng tấm tắc nói với cá mập: "Trời ơi hay quá hay quá" hay "Thảm rồi, sắp đến đoạn thảm rồi" sau đó cười haha.  Ai đời đọc truyện buồn mà cười như mình không? Không biết có xúc phạm người dịch hay tác giả không. Mình chỉ thấy thật là hâm mộ, cộng đồng mạng của chúng ta quả nhiên có rất nhiều nhân tài. Các bạn hãy cố gắng nữa nhé :D

Nếu mọi người hỏi mình thấy kết thúc truyện thế nào. Mình sẽ trả lời truyện này khá giống một quyển Classic "The Age of Innocence", đã dựng thành phim. Nếu vậy kết thúc sẽ như sau: nam chính ngày ngày nhớ nhung nữ chính, chỉ mong cùng người đó trốn đi một nơi thật xa, bỏ mặt mọi thứ. Vào đêm anh ta nói ý định sẽ đến Nhật Bản chu du cho vợ. Cô vợ dịu dàng rất giống Giang Tâm Dao trong truyện này nói: "Em sợ anh sẽ phải hoãn chuyến đi này một thời gian, bởi vì em có thai rồi." Sau đó họ sẽ sinh thêm 3 người con nữa và rất rất nhiều năm sau khi nam chính đã già, anh con trai muốn cha mình gặp lại người yêu cũ nên cố ý dẫn cha mình đến Paris. Người đàn ông chỉ cần bước lên cầu thang, vào căn phòng là có thể gặp nhưng ông ta lại đứng rất lâu, ngước mắt nhìn ánh nắng đang lung linh trên ô cửa sổ kia.

Tác giả không muốn viết kết thúc như thế, nên tác giả dừng lại. Vậy là mọi người được một phen đau tim. 

Nhưng mình lại nghĩ khác. Có lẽ vui vẻ khiến con người lạc quan. Mình nghĩ ai đọc xong câu chuyện này cũng mong muốn Lâm Khải Chính thực hiện được lời hứa với người mình yêu. Bây giờ họ hơn 30 tuổi, 5 năm không được thì 15, 20, 25 năm sau. Bởi vì bạn Lâm không phải "người thường" (đây là lời tác giả nói nhé) nên mình tin anh ta sẽ thực hiện được lời hứa. Có lẽ vào một ngày đẹp trời họ sẽ gặp nhau ở hồ bơi, ở một cây cầu hay nhìn thấy nhau ở quán Starbucks. Hai người bỏ qua những đau khổ của mình, cùng vui vẻ nắm tay trên đường phố thênh thang. Nếu người đọc ai cũng cầu nguyện: "Mong cho hai người có kết thúc tốt đẹp", một người cầu không được, thêm 2 người rồi 100 người rối 1 triệu người, nhất định sẽ được! 

Còn nữa. Sau khi đọc xong cảm thấy tình yêu của người lớn quả là đáng sợ. Tuổi trẻ yêu nhau chỉ quan tâm đến mình và người yêu, có lẽ không còn nhiều chỗ cho gia đình lắm. Nhưng tình yêu của người lớn là đặt trong nhiều mối quan hệ, trong tiền bạc và cả sự nghiệp. Cho nên thấy nó sợ sợ sao á. Làm sao để yêu cho đúng, khi cần rời đi thì rời đi, tránh cho mình tiếng tình nhân bồ nhí... thật sự những lời nói khách quan thì dễ mà người trong cuộc trái tim không biết nghe lời. 

Cho nên hi vọng mọi người luôn vui vẻ, luôn hạnh phúc, có một tình yêu thật xứng đáng với mình. 

Hết biết nói gì rồi hehe. 

Ah, có một lúc mình ngồi thơ thẩn, tự nhiên từ đâu trong đầu mình vang lên câu nói của bạn Lâm, hình như là "phải, anh là người xấu. Là người xấu nên mới trốn thuế, mới hối lộ, mới làm những việc phi pháp..." Tự nhiên trong lòng lại dấy lên một niềm cảm thương, lan từ từ trong tim ra. Cho nên mà nói, đọc truyện xong không hề buồn, chỉ có một niềm cảm thương lớn lao. 

Còn Giang Tâm Dao. Trong truyện nói cô ta là thánh, không phải người. Mình lại nghĩ, thật ra chỉ là một người hết sức bình thường. Bởi vì nếu là thánh, biết hi sinh phù hộ chúng sinh sẽ không đành lòng sống chung với một người không yêu mình. Nếu cao thượng thì sẽ ký rẹt rẹt đơn ly hôn sau đó chu du khắp thế giới, giải thoát cho cả 3. Cô ấy chỉ là người bình thường thôi. Bởi vì bình thường nên cô ấy biết người như bạn Lâm là khó kiếm, là thành phần ưu tú xuất sắc, nếu vuột mất sẽ không kiếm ra người thứ hai. 

Lúc đầu mình tự hỏi tại sao trên người Lâm Khải Chính có mùi nước hoa của rừng cây. Mùi rừng cây là mùi gì mình không tưởng tượng nổi. Sau đó phát hiện cho lẽ họ Lâm là rừng nên tác giả mới cho cái mùi này để làm trademark :)).

Một lần nữa, cảm ơn những người đã dốc công dốc sức để chúng ta có một quyển truyện thật là hay này

Mọi người, cuối tuần vui vẻ vui vẻ nhé :D




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét