Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 14

 KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề


From Blog của Thẩm An
Chế độ xem: Private

Năm mình mới vào cấp hai, đường từ nhà đến trường không xa lắm, chỉ chừng 15 phút. Thường đi đến nửa đường mình lại phát hiện ra đang đi đến trường tiểu học. Về sau mình không đi sai đường mà vẫn đi học muộn, lúc ra khỏi nhà thì chỉ còn 10 phút nữa là vào học. Mà mỗi khi đi trên đường tự nhiên đứng lại, người có cảm giác lung túng thế nào. Sau này mình biết mình bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế [1]. Bệnh bị ở mức độ nhẹ thôi, với lại chỉ có mình mình biết. 
---------------------------------------------------

Xuân chuyển sang hè, Thẩm An bị cảm cúm suốt 2 tuần liền mới khỏi. Trình Thiếu Thần đối với chuyện này thấy rất thú vị. Anh cười nói rằng cô lười luyện tập thể lực, cho nên dắt Thẩm An đi đánh tennis. Thẩm An thuộc loại mù thể thao, căm ghét hết thảy các môn thể dục, sống chết nhất nhất không chịu đi. Nhưng Trình Thiếu Thần từ cương quyết đến dụ dỗ cô, nói cô có tiềm năng hơn hẳn những cầu thủ được đào tạo bàn bản. Anh tin tưởng cô có khả năng tham gia giải đấu tennis trong công ty cô vào mùa thu nay. 

Một ngày hành hạ cô trên sân, Thẩm An thấy toàn thân muốn rã ra, thề không bao giờ ra đứng ở sân tập nữa. Còn Trình Thiếu Thần rốt cuộc phải nhận thua: 

“Lạ thật. Rõ ràng nhìn dáng vẻ rất thông minh mà.” 

Anh thấy cô hết hứng thì buông mấy câu an ủi: 

“Không được trời cho năng lực chơi tennis nhưng nhìn rất đẹp mắt.”

Thẩm An cảm thấy những lời này hết sức quen thuộc. Rồi cô nhớ lại mùa đông năm nào đó lúc vừa tốt nghiệp, cô cũng bị cảm như bây giờ, bị suốt cả mùa đông. Giang Hạo Dương bộn bề nhiều việc những mỗi tuần đều dành thời gian một ngày băng qua nửa thành phố lôi cô từ ký túc xá đi đánh cầu lông. 

Mặc cho Giang Hạo Dương kiên trì đến đâu, Thẩm An mãi không trở thành cao thủ đánh cầu. Lần nào cũng làm Giang Hạo Dương đi nhặt cầu suốt buổi, cuối cùng anh oán giận nói thẳng: 

“An, mỗi lần đánh cầu với em anh còn khổ hơn đấu ba trận với quán quân trường đại học.”

 Thẩm An thấy mất mặt cũng giận nói lại: 

“Ai thèm anh dạy em chơi đánh cầu. Hôm nay em có việc khác phải làm.” 

Giang Hạo Dương lại mỉm cười an ủi cô: 

“Kỹ thuật của em mặc dù kém nhưng đng tác tuyt đp, ging như ngh sĩ múa vậy. Nhìn em múa chân múa tay cũng coi như hưởng th ri."

Có người từng nói những lời ngọt ngào như vậy. 


Thẩm An im lặng nhìn, Trình Thiếu Thần đang thi đấu với khác. Động tác của anh rất được, giao banh vừa chuẩn vừa lợi hại, so với dáng vẻ nhàn tản thường ngày thật khác biệt. Thẩm An nhịn không được nhớ tới một câu nói xưa “Tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát nhỏ”[2]. 
 
Lần đầu tiên tiếp xúc với Trình Thiếu Thần, Thẩm An cảm thấy con người này toát ra một cảm giác quen thuộc. Đã nghe qua nhiều tin đồn nhưng cô vẫn thấy anh ta an toàn. Ban đầu Thẩm An thấy chuyện này thật kỳ cục bởi cô đâu phải kiểu dễ tin người, đối với người lạ càng khó gần gũi. Nhưng với Trình Thiếu Thần lại là một cảm giác vô hại. Hình như cô tìm ra đáp án rồi, chuyện này thật hoang đường quá đi. Trước kia cô chưa từng nghĩ qua, hóa ra trong vấn đề tình cảm cũng có những sự trùng hợp đáng ngạc nhiên

Trình Thiếu Thần và Giang Hạo Dương. Hai người cao gầy như nhau, là mẫu đàn ông khôi ngô điển hình. Bên ngoài như công tử nho nhã nhưng thật ra là cao thủ vận động, môn nào cũng giỏi. Thẩm An thích tính cách của Trình Thiếu Thần: bên ngoài chừng mực ôn hòa thật ra lại lãnh đạm xa cách, lúc nào cũng giữ được khoảng cách an toàn với những người xung quanh. Anh ít cười to, bình thường ý cười không hiện lên ánh mắt nhưng lúc khóe mắt cười thì miệng lại không cong lên. 

Thẩm An nhớ lại lúc còn quen với Giang Hạo Dương, đúng là cùng một cảm giác. Giang Hạo Dương chính là hình ảnh của Trình Thiếu Thần khi trẻ, con người có chút chưa thành hình. Sau một thời gian quen nhau mới thấy họ đối xử chân thực, khoảng cách cũng rút ngắn. Còn đối với người lạ không quen, hai người giống như mang một lớp mặt nạ: hết sức nhã nhặn, hết sức lịch sự, lại có vẻ lạnh lùng không thể bắt bẻ được. 

Trời xanh thẳm, dưới đất là màu xanh tươi mát của cây cỏ, ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp nhưng Thẩm An cảm thấy có chút lạnh.

Cô không ngờ có ngày mình phải đau đầu vì chuyện tình yêu, cảm giác bây giờ thật quá đi. Nhớ tới trước đây, mỗi khi giận người lớn cô thường làm một chuyện hết sức ầm ĩ rồi tự mình giải quyết. Sau khi giải quyết xong lại tự chỉnh đốn bản thân, nhắc nhở mình không gây chuyện lần sau. Bây giờ cảm giác tội lỗi như ngày xưa ùa về, Thẩm An thấy buồn cho người, cho vật, cho bản thân mình. 

 ----------------------------------------------------

Hai tuần sau Trình Thiếu Thần lại hẹn Thẩm An. Cô viện cớ nói công ty có việc bận. Thẩm An thật sự trân trọng khoảng thời gian hòa thuận vui vẻ với anh. Nhưng cái làm cô chột dạ là nếu tình bạn này bị đảo loạn hay bị tan rã không biết phải nhìn mặt anh như thế nào, không biết cảm giác buồn bã đến đâu.  

Trình Thiếu Thần là người thoải mái, cô không muốn đi anh cũng không hỏi nhiều. Sau vài lần bị từ chối anh cũng không gọi điện nữa. Thẩm An cũng không chủ động gọi cho anh. Hai người đã nửa tháng không gặp. Thật lòng Thẩm An có chút tiếc nuối nhưng lại thấy thoải mái.

Một thời gian sau, công ty Thẩm An có sự thay đổi lớn về nhân sự. Gíam đốc Trương Hiệu Lễ được cử sang ngoại tỉnh phụ trách chi nhánh. Người phụ trách chi nhánh cũ là Tôn Hướng Huy được bổ nhiệm làm giám đốc. Tuy phân công công tác không có gì thay đổi nhưng nhân sự thay đổi, nhiều thành phần phe cánh bắt đầu giương oai. Thẩm An chỉ muốn giữ mình, hoàn thành tốt công tác, ai ngờ rơi vào cảnh người vô tội gặp họa. Cô thấy đau đầu hết sức. Phòng của cô có quá nhiều thứ phải làm, phải chi mọi người cố gắng làm tốt chuyện mình, không màng những chuyện xung quanh có phải là tốt không. 

Tôn Hướng Huy cũng đau đầu không kém. Ông với Thái Nhất Trường cùng gia nhập Chính Dương một năm. Xét từ góc độ tài năng, Thái Nhất Trường tuy cũng là thành phần có tài nhưng danh tiếng không được tốt bằng. Nay vị trí giám đốc từ Trương Hiệu Lễ chuyển sang cho Tôn Hướng Huy, bản thân cứ dậm chân tại chỗ khiến Thái Nhất Trường có điểm không phục.

---------------------------------------------------

Buổi tối Thẩm An nằm ở ghế sô pha xem phim. Cô xem qua nhiều phim điện ảnh. Bây giờ đang coi một bộ phim vừa dài vừa buồn, mãi 30 giây sau mà màn hình vẫn dừng ở cảnh đầu. Trong phim lại toàn những đoạn đối thoại buồn tẻ vô vị. Trước kia Thẩm An không hiểu loại phim nhàm chán như vậy cũng có người xem, bây giờ cô đã lười nhác hiểu ra. Chính là nếu có hứng thú sẽ xem được. Cuộc sống cũng buồn tẻ như vậy, giống cuộc sống ở văn phòng cô, toàn những chuyện vặt vãnh nhưng cũng có người hứng thú tham gia. 

--------------------------------------
Trương Hiệu Lễ trước khi đi mời mọi người cùng ăn bữa cơm. Tuy là thăng chức nhưng khi uống rượu ông có tâm sự thế này: 

“Những người chúng ta có duyên nhiều không đếm được. Nhưng duyên cũng có duyên sâu duyên nhạt. Hôm nay cùng một chỗ, ngày mai đã không thể gặp. Bất quá người nào tu hành 10 năm mới đắc đạo chung thuyền. Mọi người ở đây trong vài tỷ người gặp được nhau, duyên cũng đủ sâu nặng rồi.”

Mọi người chìm trong men say, vài người hình như không nghe, một mình Thẩm An ngồi buồn suốt cả buổi tối. Cô nhớ mình đã gặp rất nhiều người, từ tiểu học, trung học lên đại học. Có những người không thể nhớ rõ mặt. Có cả Giang Hạo Dương, có Trình Thiếu Thần… những người đó dù không có cơ hội gặp lại cũng coi như có với nhau một đoạn duyên phận. 

Hôm đó Thẩm An ngồi xe giúp mấy đồng nghiệp say rượu về nhà. Người lái taxi mở một đĩa nhạc cũ của Diệp Thiến Văn lúc trẻ:

"Thế gii đông đúc, khách qua đường vi vã, triu lên ri triu xung..." [3]

Thẩm An thấy như có cái gì nghẹn lại ở ngực mình, trong lòng như ứ đọng, cả hô hấp cũng không thoải mái. 



[1]: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế: 
http://vi.wikipedia.org/wiki/R%E1%BB%91i_lo%E1%BA%A1n_%C3%A1m_%E1%BA%A3nh_c%C6%B0%E1%BB%A1ng_ch%E1%BA%BF

[2]: Lúc yên tĩnh thì có sự trầm tĩnh bình ổn như con gái chưa xuất giá, lúc cử động lại nhanh nhẹn như con thỏ đào thoát khỏi kẻ thù 

Nguồn này: 

http://chiekokaze.wordpress.com/2010/10/30/khuynh-t%E1%BA%ABn-thien-h%E1%BA%A1-lo%E1%BA%A1n-th%E1%BA%BF-ph%E1%BB%93n-hoa-ch%C6%B0%C6%A1ng-71-chinh-van/

[3]: là bài hát đầu truyện! :D 


P/S:

Xong đoạn này mình cảm thấy rất đúng. Người ta có duyên cũng chỉ là một đoạn. Ngày hôm nay gặp chưa chắc ngày mai đã gặp. Người nào gắn bó được một thời gian cũng coi như tu hành nhiều. Cho nên phải trân trọng những người mình cùng làm việc và gặp gỡ ngày hôm nay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét