Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

Big girl, don't cry

Hôm qua ngồi trên xe bus về với cá mập. Tự nhiên cá mập khóc. Lần đầu tiên thấy cá mập khóc, mình chả biết làm sao. Cho nên đổi chỗ cho nó ngồi phía trong. Lúc đó trong đầu mình rất lung tung. Khóc vì cái gì? Là do Ocean? Hay là do cái vị trí bạn ấy đáng được nhận? Mở cặp ra không có khăn giấy (mình là kiểu con gái gì thế này???), cũng không có khăn tay. Vậy là cứ ngồi im, lại suy nghĩ lung tung. Tự nhiên thấy mình cũng không phải tài năng gì cho lắm, có khi cũng rất useless. Lúc đó nghĩ phải chỉ Ocean có mặt ở đó rồi ngồi thế chỗ mình, có lẽ con cá sẽ được an ủi hơn.

Phù may quá, hóa ra khóc không phải vì 2 vấn đề quan trọng kia. Sự nghiệp và tình iu, 2 cái đều có, một tý chuyện như vậy khóc làm gì. Để những người đó biết mình khóc, để cho họ thấy thõa mãn à. Tuần sau mình sẽ được biết hết mọi chuyện, nhưng cũng suy ra được bao nhiêu nhân vật chính trong đó rồi. 

Từ nay cóc sợ ai hết cá mập. Ngươi làm ơn nhớ nha, ngươi là đai đen đó. Ai ăn hiếp lại quật cho nó một phát nằm quay đơ. Sau đó ta sẽ nhảy vào đạp thêm mấy phát nữa :)) (mình tiểu nhân thật :P). Còn dám phản kháng hả, lấy băng keo dán miệng nó lại, ta lấy bao bố nhét nó vào rồi 2 đứa đạp tiếp =))

Nhiều khi thấy trong con người rất chi là hòa nhã lịch sự này có mầm móng khủng bố hay bạo loạn (hay tại mình sinh ngày 11/09?). Với mình mà nói, đã sống tốt và đối xử tốt với người ta mà họ dám chơi mình thì đừng trách mình coi họ như không tồn tại (hay là đừng trách mình la toáng lên cho thế giới này biết bạn xấu xa cỡ nào). Cái kiểu ghét ra mặt mà mọi người cho rằng rất là không professional í, xin lỗi, mình chính là kiểu không chuyên nghiệp vậy đó. Nói chuyện với người căm ghét thà mình đi ngắm mèo hay ngắm trai đẹp chân dài còn hơn. Dĩ nhiên cho dù họ không phạm mình, nhưng đã phạm vào bạn bè tốt của mình, đừng trách tôi coi bạn không ra gì. 

Thật không hiểu sống giả tạo hypocrite như vậy để làm gì. Cuộc sống ngắn ngủi, không thể lừa dối hết mọi người được. Cho nên chúng ta con người miền Nam thật thà chất phác, yêu ghét rạch ròi, thẳng như ruột ngựa, cuộc sống thật thoải mái biết bao. 

Hồi trước Ped có nói mình trước những đứa mày không thích cũng không nên tỏ ra extreme. Cứ như tao ai cũng nhe răng ra cười. Chả hiểu sao đến bây giờ vẫn không làm được. Hay là vì răng rất trắng rất đẹp, thật là phí khi cười với những người không đáng?? =)) (bịnh bịnh :P)

Tuần mới, một sự bắt đầu mới, vui vẻ lên nào!!! Mình có rất nhiều kế hoạch phải làm, rất busy hahaha.


...........................................................................


Lần cuối cùng mình khóc cũng cách đây mấy năm trước rồi (ô chà, ta thật là lạnh lùng). Sau thời gian khủng khíp đó hứa với bản thân sẽ không để người nào làm mình đau khổ như vậy nữa. So far so good. Nhưng bây giờ mình đang định chơi với lửa sao. Chơi dao có ngày đứt tay, chân lý này nên được đem ra nhải đi nhải lại cho nhừ thêm. Tình cảm cái chính là không thể đùa giỡn. Mình đối xử bình thường tốt đẹp như vậy nhưng có người giống như muốn nhử mình, thăm dò mình... Cái kiểu đó không phải làm người ta phát chán sao? Không lịch sự, không tử tế, tốt nhất là mình dùng dao chém một phát cắt đứt sạch sẽ. Mình chính là lạnh lùng như vậy đó. Cũng là do bạn dạy tôi thôi (bạn có thấy tôi là fast learner không?)

...............................................................

Trưa nay nhận được comment của Ped. Có vẻ như có chuyện gì. Nhưng mình cũng giống như lúc trên xe bus, cũng không phải người bro cần. Cho nên chỉ hi vọng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tháng 12 này về chơi Noel sẽ 8 nhé. Nghĩ lại Madagasca 2 là phim hoạt hình hài nhất ta từng xem. Lúc đó 3 chúng ta quả thật rất vô tư, rất vui vẻ, happy nữa. Mèng ơi thật là may hôm đó nghe theo Minh mèo không coi High School Musical 3, nếu không đã có 2 đứa ngáp 1 đứa lăn ra ngủ rồi :)). Take care, meet you very soon. If we can't this year, then maybe next year... in Sing :)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét