Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

haizzzz

Hôm nay tự nhiên nhận được 1 cuộc điện thoại xong thấy buồn buồn. Dì mình gọi, nói là bây giờ dì có tuổi rồi bệnh liên miên, chú thì muốn con về làm nhưng lại nói con làm ở chỗ lớn như vậy cũng rất tốt. Còn nói mấy ông bên Nhật cứ nhắc mình. Có cả ông Kondo to ơi là to nữa. Tự nhiên mình cảm thấy thiệt tội lỗi. Chuyện không về giúp người trong nhà mà lại đi làm cho người ngoài. Cũng là do mình muốn tự lực cánh sinh. Nhưng mà cũng là có số hết chứ bộ.

Ai cũng muốn mình có 1 cuộc sống dễ dàng, kiếm vừa đủ, sống thanh thản vui vẻ. Có lẽ người ta hồi xưa bằng tuổi mình đã chịu nhiều khổ cực rồi, bây giờ nhìn mình nên phát sinh tư tưởng đó. Phải chi có thể phân thân ra nhỉ, lúc đó có thể thỏa mãn được kì vọng của nhiều người hơn. Mình thì không cảm thấy chuyện phân thân nó ba phải chút nào. Một đời người mà sống có 1 mạng thì...mr sky hơi bị keo nha. Nhưng mà có lẽ vậy nên chúng ta cũng biết trân trọng cuộc sống hơn. 

Với mình mà nói, gia đình là quan trọng nhất. Họ hàng xa hay gần cũng chiếm vị trí rất lớn. Để làm hài lòng một số lượng người trong tập thể đó, có khi hi sinh bản thân một chút cũng được. Thật ra chuyện này cũng không mâu thuẫn lắm. Một người có thể sống xa gia đình, 1 2 năm về thăm nhà hay sẵn sàng theo chồng qua một đất nước khác sinh sống... Còn mình thì không thể làm được. Gia đình ở đâu, mình nhất định sẽ ở đó. Cho dù có đi mình nhất định phải trở về. Bây giờ nếu người nhà không thích mình quen 1 người, mình cũng sẵn sàng chia tay anh ta. Cứ cho mình là người không có chính kiến hay phụ thuộc đi. Không ai ép buộc mình nhưng mình với chữ responsibility là một. Thật bất hiếu khi ở từng tuổi này còn làm phiền lòng bề trên.
Cho nên mình cứ suy nghĩ, suy nghĩ... cuộc sống của mình chính là một chuỗi cố gắng để làm những người mình yêu quý hài lòng. Mình thì thấy kool. Tùy suy nghĩ thôi. 

Cho nên hôm nay biết có những người vì lựa chọn của mình mà cảm thấy tiếc hay buồn lại làm mình thấy không vui. Nghĩ xem, bao nhiêu người trên quả đất này, chỉ có một số ít ỏi chúng ta quen biết, rồi một số ít mới là họ hàng gia đình, cùng sống trong một phần tỷ tỷ giây trong quá trình tiến hóa của trái đất. 

Nhưng mà, cũng chỉ là một năm thôi mà. Con người cái quan trọng là phải biết thay đổi. Không thể nói trước chuyện gì xảy ra ngày mai. Bây giờ mình còn trẻ, hi vọng mọi người có thể cho mình 1 chút không gian để bay nhảy. Còn mình nhất định nhất định sẽ làm mọi thứ có thể để giúp đỡ mọi người trong gia đình. Mọi người hãy luôn yêu quý con nhé :)


Thôi, time's up. Hết giờ than thở. Ngày mai lại là 1 ngày vui vẻ. Khủng khiếp thật, chưa gì cuối tuần rồi. Thời gian trôi qua thật là nhanh ^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét