Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 21

KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ
Phiêu A Hề 


Chương 21: Hỗn loạn.


 Thẩm An đi công tác về, Trình Thiếu Thần lại đi thành phố khác. Anh không phải mỗi ngày đều gọi điện. Nếu có gọi cũng chỉ nói qua loa vài câu thì tắt máy. Thẩm An không hiểu nổi tính tình của người này. Cô cũng không muốn làm mình mất mặt nên cũng nhất định không chủ động gọi điện. Nghĩ lại cũng lâu rồi hai người không nói chuyện chứ đừng nói gặp mặt. Thẩm An cảm thấy cuộc sống của mình như thiêu thiếu cái gì, nghĩ lại chắc là do lâu rồi Trình Thiếu Thần không trêu chọc cô phát điên.

Trình Thiếu Thần cuối cùng cũng trở về, ở sân bay gọi điện nói tối dẫn cô đi ăn cơm. Mấy ngày không gặp, nhìn anh đen một chút, người cũng gầy hơn.

“Công việc dạo này chắc vất vả hả?” Nhịn không được hỏi anh ta một câu. Người này lúc câu cá cũng có thể gọi điện giải quyết ổn thỏa công việc mà.

“Anh không hiểu sao em quan tâm tới anh vậy”

“Tôi chỉ tò mò làm sao anh giảm béo được.”

“Bơi lội, tắm nắng. Mùa này ở Hải Nam [1] phong cảnh rất đẹp”.

“…” Thẩm An thấy không đỡ nổi, cô quay sang nhìn trái nhìn phải, kết quả phát hiện có điểm đáng ngờ. Vốn là cô không chú ý mấy đến xe của Trình Thiếu Thần.


“Trình Thiếu Thần, có lầm không? Anh lại đổi xe hả. Còn chọn hiệu này nữa. Anh có đạo đức nghề nghiệp không hả?”

“Anh đổi công tác rồi. Gần đây cùng bạn bè hợp tác làm ăn. Cũng được 3 tháng rồi. Ồ, em không biết?”

“Anh chưa từng nói qua”

“Anh nhớ anh nói rồi mà”

“Tôi nhớ không có”

Thẩm An thật ra không rõ anh đã nói qua chưa. Trong hoàn cảnh này nắm vững lập trường là chuyện nên làm.  May sao Trình Thiếu Thần không tiếp tục tranh cãi. Hai người đến nhà hàng Ý ăn cơm, khung cảnh hết sức tao nhã. Thẩm An gọi một phần ăn kèm cho trẻ em trước con mắt ngạc nhiên của Trình Thiếu Thần.

“Phần ăn kèm bây giờ làm không tốt, sao không gọi phần người lớn? Lần đầu tiên anh thấy người lớn ăn phần con nít. Còn nữa, em không ăn mì từ lúc nào vậy?”

“Gọi phần cho trẻ em là vì phần ăn cũng vừa phải, không thừa không thiếu. Nếu tôi ăn quá nhiều người ta lại kêu tôi ham ăn, không lịch sự. Còn không kêu mì là do tôi không biết ăn bằng nĩa. Cho nên không gọi thôi.”

Trình Thiếu Thần đang uống cà phê, cười đến phát run, xém nữa làm vấy cà phê lên áo. Anh cầm lấy khăn tay, tao nhã lau khóe miệng rồi tiếp tục cười:

“Thẩm An, anh không biết phải đánh giá em thế nào. Người ta vì sĩ diện mà nói dối còn em lại cố tình ngay thẳng. Anh nhất định phải cám ơn em. Mấy ngày nay bị mấy bản hợp đồng quấy rầy, lâu rồi không được cười. Để cảm ơn, anh sẽ dạy em cầm nĩa ăn mỳ sao cho lịch sự tao nhã. Em cầm nĩa cuốn cuốn mì lên như vầy nè. Mà thôi em cũng không khéo tay lắm, gọi bồi bàn mang đũa ra ăn đi.”

“Nhà hàng Tây cũng có đũa hả?”

“Thử kêu là biết”

Thẩm An kiên quyết không làm. Cô ăn no rồi, ngồi thẳng lưng cầm nĩa luyện tập cuốn mì. Trình Thiếu Thần cười đến ngoác miệng.   

Một lát sau có điện thoại gọi đến, Trình Thiếu Thần bắt máy. Lông mày anh nhíu lại, hình như có chuyện gấp.

“Anh chở em về nhà, công ty có chút việc, phải về ngay.”

“Không cần, anh đi đi, tôi tự về cũng được. Bây giờ cũng chưa tối.”

“Vậy em đi cẩn thận. Về nhà gọi cho anh.”


 Thẩm An không nghĩ lúc về lại chạm trán người quen. Nhà hàng này rất lớn rất dài, lúc đi qua một chỗ quẹo, đột nhiên gặp lại một chị học tỷ hồi đại học. Ngày trước chị ấy là một người oai phong hùng dũng, khí thế bừng bừng, bây giờ đã có chồng trở nên dịu dàng đằm thắm hết mực. Chị ta đồng thời nhìn thấy Thẩm An, vì thế cô dừng bước, lại chào một tiếng.

“Học tỷ.”

“An, hóa ra em ở thành phố này hả?” Nhiều năm không gặp, chị Lý thực sự rất vui.


“Hạo Dương, sao cậu không nói với tôi chuyện này?”


Thẩm An cố gắng không nhìn bóng dáng quen thuộc đó. Người đó xoay người đứng dậy, cười yếu ớt:

“An, đã lâu không gặp.” Rồi anh quay sang Trình Thiếu Thần gật đầu chào.

“Trình tổng.”


Thẩm An thấy đầu mình ong lên, không nghe ra họ đang nói gì với nhau. Chỉ nhớ được Trình Thiếu Thần nói chuyện với Giang Hạo Dương một hai câu, hình như hai người đã quen biết từ trước. Vị học tỷ kéo Thẩm An ngồi xuống, lại nhìn Trình Thiếu Thần cười cười nói câu gì đó. Trình Thiếu Thần mỉm cười cáo biệt.


Cảm thấy bản thân đang máy móc cười, Thẩm An cố gắng cúi chào thật lịch sự. Điều hòa mở rất lạnh, người cô như phát run. Chưa từng nghĩ qua nếu gặp lại Giang Hạo Dương thì nên nói câu gì, nên có biểu lộ thế nào. Chỉ là không ngờ ngày này đến sớm như vậy, cô còn chưa chuẩn bị tốt. Giống như một người hồn lìa khỏi xác, cô đang bay lượn ở trên cao mở mắt nhìn xuống con rối giống mình đang máy móc nói chuyện. Không rõ mình đã nói gì, cũng may giao tiếp được rèn luyện hằng ngày nên cũng không làm gì thất lễ. Thẩm An chỉ biết khi hồn đã quay về thì mình đã ngồi ngay ngắn trong xe của Giang Hạo Dương. Anh thắt dây an toàn cho cô rồi khởi động xe, cũng không hỏi Thẩm An đi đâu.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, Thẩm An giữ được bình tĩnh hỏi:

“Anh về khi nào?”

“Gần một tháng rồi.”

“Vậy à. Chúc mừng được thăng chức.”

“Cám ơn em. Dạo này em có khỏe không?”

“Ừ, vẫn như cũ.”

Lòng Thẩm An không khỏi cảm thấy buồn cười. Một đôi từng có kết hoạch kết hôn mà bây giờ nói chuyện với nhau thật khách sáo, thật giả tạo.

“Em lúc nào cũng sống tốt, điểm này không cần phải lo lắng cho em.” Giang Hạo Dương thản nhiên nói.

“Chắc anh sống cũng rất tốt”

“Ừ. Chỉ là cảm thấy mình mất đi một thứ gì đó không thể lấy lại. Em biết là gì không?” Giang Hạo Dương ngữ khí lạnh nhạt như thể đang nói chuyện không liên quan đến mình.

Thẩm An có chút tức giận, cô cũng học giọng điệu của Giang Hạo Dương mà trả lời anh.

“Anh cũng để ý sao?”



“Anh chỉ là không hiểu tạo sao hai chúng ta lại trở nên thế này?”

“Em cũng không hiểu, cho nên không cần suy nghĩ nữa. Giang Hạo Dương, đều là chuyện của quá khứ, anh không cần tỏ vẻ nuối tiếc đâu.”

“An, lúc đó anh đã hiểu được, hai chúng ta cứ như vậy giống như đi vào ngõ cụt. Lặp đi lặp lại, kết quả cũng là như nhau. Cả hai ở chung chỉ gây sức ép cho nhau mà thôi. Chỉ là anh không cam lòng. Bất luận thế nào, mình cũng phải nói một tiếng chia tay chính thức. Cho dù không gặp nhau cũng nên có nghi thức chính thức, không thể nói qua điện thoại vài câu là cắt đứt duyên phận mấy năm được. Lúc đó bận rộn nhiều việc, anh không thoát ra được. Nhưng có một hôm xe chở bọn anh đi khảo sát ở huyện K. Anh nhìn bảng chỉ đường, biết em chỉ ở cách đó 100km. Anh xuống xe, nhờ mấy người trồng cây ở thôn phụ cận cho anh đi quá giang. Anh ở đó chờ em cả đêm nhưng không gặp được.”

“Lúc nào?” Thẩm An có chút hoảng hốt.

“5 tháng sau khi chia tay, anh đứng dưới lầu nhà em, cuối cùng gặp được em đi về với người khác. An, lúc đó anh đứng cách em có 10 thước mà em không nhìn thấy anh.”

“Anh rõ ràng đến mà không cho em biết.”

“Lúc đó em hướng phía Trình Thiếu Thần vẫy tay, nhìn anh ta rời đi mà khóe miệng vẫn còn tươi cười. Anh đã định xuất hiện trước mặt em nhưng trong phút chốc mất hết dũng khí. Tự nhiên cảm thấy, anh rời bỏ em như vậy, có khi em lại hạnh phúc. An, đã lâu không thấy em cười như vậy. Lúc em kiên quyết chia tay, chắc đã hạ quyết tâm. Em hạnh phúc như vậy, tại sao anh phải một lần nữa phá hoại tình yêu của em. Cho nên hôm đó anh rời đi, không phiền em.”

“Anh là sợ…”

Thẩm An đem những lời sắp nói ra kiềm lại. Cô cảm thấy nghẹn ngào trong miệng, cảm xúc trong lòng lẫn lộn giữa thương cảm, buồn cười, tức giận lẫn cảm giác không cam lòng. Người con trai này, anh ta có thể nói những chuyện tình cảm như viết báo cáo, suy nghĩ đâu ra đó. Anh ta có thể đem những gì mình thấy dựng thành vở kịch tình yêu mà giọng điệu vẫn trong trẻo lạnh lùng. Cô vĩnh viễn không phải đối thủ của anh. Cô không cảm thấy an toàn, cô muốn trốn đi nhưng ý thức mách bảo mình không thể. Nhưng mà, đều đã là chuyện của quá khứ, cô đã có thể bình thường trở lại, cũng phải biết ơn anh.

Thẩm An nhẹ nhàng nói

“Đều là quá khứ rồi.”

“Đúng vậy, quá khứ. Về sau sẽ không nhắc lại.” Giọng nói của Giang Hạo Dương càng thêm bình tĩnh. Anh lái xe không nhanh, nhưng cũng tới nơi rồi.

“Cám ơn anh”

“Anh tiễn em lên lầu, em đi lên một mình không an toàn.”

“Thật sự không cần đâu”

Thời tiết biến hóa thật kỳ lạ. Rõ ràng là tối nhưng vẫn còn sáng rõ. Những tầng mây đang buông xuống, kéo theo làn không khí ẩm ướt mà kiềm nén.

“Có thể trời sẽ mưa. Dự báo thời tiết nói có mưa to. Anh nhanh về đi, lái xe cẩn thận.”

“Anh tiễn em đến hành lang.”

Thẩm An không nói tiếng nào, cúi đầu đi trong im lặng. Cô cảm giác Giang Hạo Dương chỉ cách mình có 5 bước chân. Hơi thở của anh cực nhẹ. Thẩm An cầm chìa khóa mở cửa, nghe được giọng của Giang Hạo Dương nhẹ nhàng nói:

“An, bảo trọng”  


………………………………….

[1] Hải Nam: Là nơi này (đẹp, chẹp chẹp, bạn đang tưởng tượng cảnh bạn Trình Thiếu Thần mặc quần bơi tắm nắng hahahaha :D)

http://webphunu.net/content/dao-hai-nam-hon-ngoc-tinh-yeu

………………………………….

Chương tiếp theo các bạn sẽ hiểu được cái gì gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nhưng mà tuần sau có thể được đi chơi nên…. Hà hà hà.


Một tuần mới đã bắt đầu với rất nhiều projects và việc phải làm. Một tuần mới với nhiều niềm vui hơn, nhiều đồ ăn ngon hơn và nhiều sách đọc hơn. Một tuần gặp lại mail-pal và đón chào những người mới. Nhất định sẽ là một tuần hết sức tốt đẹp, hết sức productive và là một tuần happy !!!

(Mặc dù vậy thứ 3 mình phải đi khám sức khỏe tổng quát, chưa bao giờ thử máu hết nên không biết có té xỉu không, nhưng mà biết được nhóm máu cũng hay. Thêm nữa, toàn là mấy cái test quái gở nào là bệnh mù màu, bệnh Gout… con người vốn trước nay tự hào luôn khỏe mạnh hi vọng sẽ không bị shock nếu lòi ra mấy bệnh khác :P)

MỌI NGƯỜI, TUẦN MỚI VUI VẺ :D

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét