Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 20



KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ

Phiêu A Hề


Chương 20: Phân cao thấp (2)



4 ngày họp liên tục quả rất nhàm chán. Ngồi xuống là hết cả ngày, đến tối thì lưng bắt đầu đau. Cô bạn cùng phòng với Thẩm An sau tiệc tối về phòng ríu rít ôm di động nói chuyện với bạn trai. Có lúc cô ấy còn len lén cười khúc khích. Thẩm An tập trung xem tạp chí, không muốn nghe lén chuyện của tuổi trẻ, nhưng căn phòng thực rất yên tĩnh, trách không được vẫn có âm thanh lọt vào tai. Cho nên cuối tuần cô quyết định đi chợ đêm một mình. Vừa đi ra khỏi cửa khách sạn, di động đã kêu lên. Là số của Trình Thiếu Thần, thật là âm hồn không tan. 


“Tôi đang bận. Anh có việc thì nói. Không có thì tắt máy đi.”

“Thẩm An, anh đi lạc rồi. Làm sao đây?”

“Lạc thì tìm cảnh sát hay gọi 110. Tìm tôi có ích gì?”

“Sao cơn tức của em còn lớn vậy hả. Vừa rồi trời mưa ào một trận không ngớt, chẳng lẽ em là Tam muội chân hỏa trong truyền thuyết.” Trình Thiếu Thần ở bên kia điện thoại cười khẽ.

“Anh mới là Tam muội chân hỏa. Này, sao anh biết trời vừa tạnh mưa?” Một ý nghĩ khó tin nảy lên trong lòng Thẩm An.

“Trình Thiếu Thần, anh đang ở đâu?”

“Không biết, đã nói anh lạc đường mà”

Thẩm An ngồi taxi một hồi mới tìm được Trình Thiếu Thần. Người đó đang ung dung ngồi thưởng thức trà, thấy cô liền nở nụ cười.

“Thật mất mặt. Không phải em từng học ở thành phố này hả. Vậy cũng lạc đường”

“Anh còn dám chê bai tôi à. Là ai cố ý nói sai tên đường để tôi phải chạy lòng vòng hả”

“Em có chứng cớ gì nói anh cố ý? Anh ở thành phố này còn chưa được 4 năm.” Trình Thiếu Thần biểu tình cực kỳ vô tội nói. “Anh nói để anh đến khách sạn tìm em, em lại không chịu.”

“Sao anh tới đây?” Thẩm An biết tranh luận với người này không bao giờ thắng, cho nên nhanh nhanh chuyển sang nói chuyện khác là thông minh.

“Đương nhiên là do vô cùng nhớ em rồi.”

“Anh cho tôi 3 tuổi hả” Thẩm An nhìn anh cười lạnh lùng. “Nhất định là đi công tác đúng không?”

"Em biết còn hỏi làm gì?"

"...."

 "Cùng anh đi ăn cái gì đi, đói bụng quá. Hồi trước em thích ăn cơm chỗ nào?"

“Gần đây có một quán ăn lâu đời rất ngon”. Thẩm An thuận miệng trả lời, 2 giây sau tự nhiên nhớ chuyện gì nói thêm: “Aiii quên đi, con đường đó mới sửa xong, chắc là quán ăn đã biến mất rồi.”

“Vậy đi xem còn hay không. Đi thôi, nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của em thấy khờ quá”

Tuy con đường đã hoàn toàn thay đổi nhưng Di Cùng Viên vẫn ở chỗ cũ, ngay cả phong cách trang trí cũng không khác xưa, khẩu vị mấy năm rồi vẫn như một.

“Cũng ngon” Trình Thiếu Thần trước giờ ăn rất ít, hôm nay không hiểu sao ăn rất nhiều.

“Sao em ăn ít vậy?”

“Trước đó tôi đã ăn rồi. Bây giờ ăn không vô”

“Khách sạn nào chuẩn bị bữa tối sớm vậy? Lúc anh gọi em mới 5h30 mà?”

“Tôi không thể ăn vặt à?”


Trình Thiếu Thần buông đũa, trên mặt có ý cười ám muội không rõ ràng.

“Bộ dạng của em có điểm mất hồn mất vía. Nói thật đi, nơi này có kỷ niệm gì quý báu sao?”

Thẩm An cắn môi trừng mắt nhìn anh ta, không nói gì.

“Chắc anh đoán trúng rồi? Aiii, thực thương tâm.” Trình Thiếu Thần ngữ khí ai oán mà ý cười trên mặt càng sâu.

“Ăn cơm của anh đi. Nói nhiều quá, thật đáng ghét.”

“Em không muốn đãi anh ăn nên muốn bỏ đi sớm à? Hay muốn anh im lặng để em tưởng nhớ chuyện cũ? Vấn đề này thật ra rất đơn giản, chọn một người đi ra ngoài là xong.”

“Anh ở đây, tôi ra ngoài.” Thẩm An oán giận trừng mắt nhìn anh.

Lúc cô tức giận thì Trình Thiếu Thần cực kỳ vui vẻ, cô đã biết chuyện này từ sớm. Qủa nhiên lúc Thẩm An phừng phừng bước ra khỏi quán vẫn cảm nhận được tâm tình vui sướng của Trình Thiếu Thần lẽo đẽo theo sau. Người đó đi bên cạnh giữ chặt tay cô. Thẩm An dùng sức gỡ ra, vài giây sau lại bị anh nắm lại. Trình Thiếu Thần cố ý nắm tay thật lỏng, để Thẩm An thoát ra dễ dàng rồi sau đó nắm chặt tay, lặp đi lặp lại mấy lần. Thẩm An thấy gỡ tay ra cũng mệt, cô cũng không giãy dụa nữa, để mặc Trình Thiếu Thần nắm tay mình băng qua đường.

Đi qua con phố bây giờ là quảng trường trung tâm, chỗ này xây lại hồi Thẩm An học đại học năm hai. Vì xây quảng trường nên nhiều kiến trúc đặc trưng đã bị phá hủy, nhiều cửa tiệm trước kia cũng bị gỡ bỏ. Năm đó Giang Hạo Dương lần đầu tiên mời Thẩm An đi Di Cùng Viên ăn cơm, sau đó mấy tháng sau thì đi đến rạp chiếu phim coi Romeo và Juliet. Sau đó Giang Hạo Dương nói với cô nếu sau khi tốt nghiệp vẫn còn độc thân thì cân nhắc làm bạn gái anh. Năm đó cô chỉ coi đó là một lời nói đùa, bây giờ nghĩ lại chắc mối tình đầu của mình đã bắt đầu từ lúc đó. Hiện giờ Thẩm An đang mê muội không biết chuyện năm xưa có phải là một ảo giác không.

Trình Thiếu Thần mua kem cho Thẩm An.

“Ăn một cây giảm nhiệt”

“Anh cách xa tôi một ít thì tôi hết lửa”

Anh lại ngồi bên cạnh Thẩm An.

“Xung quanh toàn là người. Em đừng ngại cứ coi anh là người qua đường.”

“Người qua đường có xích lại gần tôi như vậy không? Anh quấy rầy tôi quá.”

“Cho dù em ngồi đây nhớ lại mối tình đầu cũng không nên lấy anh ra giận dỗi.”

“Anh làm sao biết tôi nghĩ về mối tình đầu. Xin lỗi, mối tình đầu của tôi lúc 6 tuổi đã kết thúc rồi.”

“Vậy thì là một tình yêu sâu đậm nào hả? Vừa rồi chỗ chúng ta ngồi, có phải hai người trước kia từng ngồi không?”

“Trình Thiếu Thần, anh đi chết đi”

Thẩm An rốt cuộc tìm được cơ hội, cô dùng sức đánh vào người anh. Kết quả Trình Thiếu Thần nhìn gầy gầy nhưng cơ thể rất rắn chắc, hại tay cô đau muốn chết. Trình Thiếu Thần cũng không tránh né, anh chỉ cười một tràng.

“Em xem em có bất lịch sự không. Nói em hung dữ em còn không nhận. Thẹn quá hóa giận phải không?”

Thẩm An dừng tay, mím môi. Cô vẫn cảm thấy không cam lòng, lại quay sang đá Trình Thiếu Thần một cước.

“Đại vô lại”


Trời mùa hè ở quảng trường lúc nào cũng có mấy cô cậu nhóc mang giỏ hoa hồng chuyên đi chèo kéo mấy cặp nam nữ. Một cô bé đáng yêu mặt mày lanh lợi chạy đến chỗ Trình Thiếu Thần:

“Ca ca, mua hoa tặng tỷ tỷ đi. Tỷ tỷ thật là xinh đẹp”

Trình Thiếu Thần rút một tờ 100 nguyên ra. Cô bé buông rổ hoa xuống, bắt đầu ngồi đếm một hồi. Cuối cùng đưa toàn bộ rổ hoa đưa cho anh.

“Đều là của ca ca. Còn phải thối tiền nữa.”

“Không cần thối tiền lẻ. Bé giúp anh một chuyện được không? Anh không cẩn thận làm tỷ tỷ tức giận rồi. Em giúp anh nói với chị ấy, xin tỷ tỷ cười một cái nhé.”

Thẩm An đứng lại không được, quay đầu bứơc đi.

“Tỷ tỷ, hoa của chị. Ca ca…”

Trình Thiếu Thần quay người lấy mấy bông hoa nhét vào tay Thẩm An.

“Được rồi, em đã giận nửa tháng rồi. Còn chưa hết giận hả? Con gái hay giận mau già”

Thẩm An xoay người cấu vào tay Trình Thiếu Thần.

“Á á, em không già, em là trẻ con vị thành niên. Thẩm An anh không ngờ em bạo lực như vậy.” Trình Thiếu Thần hít một hơi nói tiếp. “Nhưng mà bình thường em kiềm chế như vậy, bây giờ ngẫu nhiên phát điên cũng tốt, giúp cơ thể khỏe mạnh.”


………………………………..



Trình Thiếu Thần chỉ ở lại hai ngày. Ban ngày không thấy anh đâu, buổi tối lại đột nhiên xuất hiện rủ Thẩm An dắt anh đến xem trường đại học của cô. Anh còn kiên quyết đi bằng xe buýt.

“Thiếu gia có tiền như anh chắc chưa đi xe buýt công bao giờ hả?”

“Có đi rồi. Năm đó tốt nghiệp đại học đã từng ngồi qua.”

Hai người ở vườn trường đi dạo nhiều giờ liền. Trình Thiếu Thần đa số thời gian là im lặng. Rốt cuộc tối hôm qua là anh ta nói quá nhiều. Thẩm An cảm thấy người này giống như thời tiết mùa hè, tâm tình bất định, hay thay đổi.


P/s: Tuần mới rồi hehe. Tuần mới vui vẻ mọi người. Một tin tốt sắp tới, có lẽ là trong tuần này. :))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét