Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Khách qua đường, vội vã_ Phiêu A Hề _ Chương 19


KHÁCH QUA ĐƯỜNG, VỘI VÃ
Phiêu A Hề



Chương 19. Phân cao thấp


Thẩm An nhận công tác đi tỉnh họp. Đúng lúc cô đang giận Trình Thiếu Thần nên không thèm thông báo cho anh. Bữa đó hai người giận nhau, Thẩm An thấy bực bội, sau khi ăn cơm dọn dẹp xong không nói một lời bỏ đi về. Thật ra chuyện này không tính là cãi nhau, bởi vì tuy Thẩm An giận phừng phừng nhưng người nào đó vẫn cười rất vui vẻ, làm cô càng tức hơn.

Khu Trình Thiếu Thần ở rất rộng, nếu đi nhanh chưa chắc nửa ngày đã ra khỏi đó. Những lần trước luôn là Trình Thiếu Thần lái xe chở cô về nên không thấy xa. Đang là giữa hè, ánh mặt trời nóng cháy đầu, cảm giác đang ngồi trong một phòng tám hơi, chỉ cần thở một cái mồ hôi đầy mình. Lúc đi ra khỏi cửa Thẩm An cũng không trông mong gì chuyện có người chạy đuổi theo mình, mà bản thân cô không thích chơi trò lạt mềm buộc chặt. Tuy vậy trong lòng vẫn có vài phần hối hận. Cho dù bực mình cũng nên quay sang quấy rối người làm mình bực, tại sao lại làm khổ bản thân vậy chứ. Trong phòng điều hòa mát mẻ, bên ngoài lại giống hệt cái lồng hấp. Hai người họ kế hoạch tối nay định đi trượt tuyết nhân tạo, hoài niệm mùa đông một chút.

Tự nhiên cô nhớ lại trước kia mình với Giang Hạo Dương cãi nhau. Lúc đó phần lớn thời gian anh cũng không buồn mở miệng, nếu có mở miệng cãi cô sẽ thua. Những khi thua Thẩm An quay đầu bỏ đi. Giang Hạo Dương không bao giờ đuổi theo. Lúc đó anh chỉ ung dung ở phía sau nói:

“Em cứ đi, anh không đuổi theo đâu. Hơi một chút là lôi bản tính con gái ưa giận dỗi ra làm phiền. Em từ lúc nào giống mấy cô đó vậy?”

Lúc đó Thẩm An cũng hết giận, cười khanh khách:

“Em chỉ là một cô gái bình thường. Anh cho rằng em là tiên nữ không ăn đồ phàm à. Cũng coi trọng em quá.”

“Em bị tự kỷ quá mức rồi.”



Có khi giận nhau, Thẩm An sẽ đến quán KFC ngồi rồi gọi điện cho Giang Hạo Dương. Lời lẽ như sau:

“Giang Hạo Dương, cho anh 20 phút nữa phải tới quán KFC trên đường XX. Bằng không em từ nay không thèm…để ý đến anh nữa.”

Thẩm An nói chưa hết Giang Hạo Dương đã ngắt máy. Cô buổi sáng ngồi ở KFC ăn hai phần bắp với kem Sundea dâu lớn, ăn cho bằng hết. Ăn xong thấy tâm tình tốt lên hẳn, cũng hết giận. Đến khi ngẩng đầu lên đã thấy Giang Hạo Dương ngồi đối diện mình, dùng vẻ mặt: “Em thật hết thuốc chữa” nhìn cô. Dù sao anh ấy cũng tới. Vì vậy Thẩm An lập tức nén đi vẻ đắc ý, nở một nụ cười tươi nói:

“Em mời anh. Muốn ăn gì. Bánh tart hay cánh gà? Uống cà phê hay cô ca?”

“Đồ ăn rác, anh không ăn.”

Giang Hạo Dương mỉm cười, lấy cây Sundea dâu lớn của cô đang ăn dở ngồi ăn hết.

………………………………………


Thẩm An nhẹ nhàng thở dài. Chuyện đó đã lâu rồi vậy mà như mới xảy ra. Trước khi tốt nghiệp, cơ hội gặp khá ít. Cả hai chỉ gọi điện thoại nói chuyện. Lúc đó không phải là yêu, giống như hai người bạn đối xử khách khí với nhau. Sau khi tốt nghiệp ở gần nhau, mỗi ngày có thể gặp nhưng cãi nhau không ngừng, cô mệt mà anh cũng mệt.

Lúc đi ra khu ở của Trình Thiếu Thần, ở đường cái có một đôi vợ chồng son đang cãi nhau. Người con gái đang ôm mặt khóc huhu còn chàng trai đang mềm giọng dỗ:

“Anh sai rồi, em đừng khóc. Đừng khóc mà. Nếu không em đánh anh đi”

Cô gái xoay lại tát chàng trai một cái.

“A, em đánh thật hả. Đau quá”.

“Đánh anh, đánh chết anh, đồ vô lại!”

Nắm tay cô liên tục đánh vào người con trai. Người con trai tránh đi rồi gắt gao ôm cô gái vào lòng. Đúng là tuổi trẻ. Thẩm An thấy khóe miệng mình cong lên. Cô nhất thời cảm thấy xúc động, muốn chạy về nhà Trình Thiếu Thành đánh anh ta như vậy. Nhưng nghĩ lại như vậy cũng không hay ho gì. Hơn nữa đường quay lại cũng quá xa, mặt trời gay gắt như vậy, thật không đáng.

Thẩm An thử đem bộ dáng của đôi nam nữ vừa rồi ướm thử sang mình và Trình Thiếu Thần. Chỉ cần tưởng tưởng Trình Thiếu Thần có một chút bộ dáng mềm mại, giọng nói nhỏ nhẹ đã làm Thẩm An nổi hết da gà. Nghĩ đến cảnh đó Thẩm An thấy hết tức đi một nửa. Vừa lúc đó một chiếc taxi chạy ngang qua, cô ngoắc lại rồi đi về nhà.

Về nhà không lâu, Trình Thiếu Thần gọi lại cho cô: “Này, sao tự nhiên không thấy em đâu?”

“Tiên sinh, gọi nhầm số rồi.”

Thẩm An không thấy áy náy chút nào. Sau vài giây tức giận, cô đi tắm nước ấm, mở điều hòa phòng cho mát mẻ rồi bò vô mền nằm. Thẩm An bị mặt trời thiêu muốn ngất đi, rất nhanh cảm thấy mệt, cô ngủ thẳng đến chiều. Sau đó ngồi dậy tìm hai bộ phim hài xem. Xem xong trời đã tối. Thẩm An nhớ lại chuyện ban sáng, lấy điện thoại bấm tin cho Trình Thiếu Thần:

“Đồ xấu tính”

Tin nhắn gửi đến thành công. Thẩm An lập tức tắt máy. Hôm sau cô mở ra cũng không có tin gửi lại. Phong cách của Trình Thiếu Thần vẫn là gọi điện một cách trời giáng. Không tính chuyện giận dỗi hôm đó, Thẩm An cũng không thấy bực mình nữa. Khoảng 8 giờ sáng có người gọi lại cho cô:

“Tôi muốn ngủ, anh đừng đánh thức tôi”

10 giờ gọi lại cô nói:

“Tôi ở công ty tăng ca, không có thời gian tán gẫu”


Trình Thiếu Thần cũng không dây dưa nói: "Em ngủ tiếp đi" hay "Em làm đi, về nhà sớm" liền tắt điện thoại, cũng không vạch trần cô.



Ngày hôm đó Trình Thiếu Thần gọi điện thoại cho cô:

“Em đang ở công ty hay ở nhà?”

“Tôi ở thành phố XX”

Thẩm An cảm thấy một phen hãnh diện.

“Thật hay xạo? Em đến đó làm gì?”

“Công ty cử tôi đi bồi dưỡng”. Thật là ra họp một tuần thôi.

“Bao lâu?”

“Không lâu lắm. Nhiều nhất nửa năm thôi.”

“Thật là buồn”

“Làm sao bây giờ, anh chàng đẹp trai năm xưa thầm mến tôi mời tôi đi ăn cơm. Lịch gặp kín mít hết tháng rồi.”

“Vậy em cứ từ từ tận hưởng hẹn hò với anh ta đi. Cẩn thận đừng ăn nhiều đồ béo. Đừng để lúc về không ai nhận ra em.”

......................
Chết cười vì câu cuối cùng của bạn 3T

Tuần mới vui vẻ mọi người

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét