Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011

The Alchemist_20 pages_Translation

Chào, 
Đây, gửi mọi người 10 trang tiếp của truyện mình đang dịch. Àh tình hình thứ 7 ngày mai có thể phải đưa máy cho bạn Yellow River để bạn í dọn dẹp cho mình (truyền thống khi Tết về :)) ) nên hôm nay gửi lên 2 phần tiếp (20 trang đó). 

Đây là truyện  chủ yếu về suy nghĩ và triết lý, có rất ít cảnh hành động đánh nhau nổ beng trời hay biến hóa phép thuật như mọi người suy ra từ cái tựa. Mặc dù vậy mình thấy rất hay vì nó có mấy câu nói ĐÚNG KINH DỊ và HAY KHỦNG KHIẾP. Dự định khi nào dịch xong (178 trang chắc hơn một tháng) thì sẽ ngồi viết lại mấy cái đoạn tâm đắc và lên mạng search xem người ta nhận xét gì về sách của Paulo. Ở VN hình như cũng xuất bản nhiều quyển của ổng lắm, ở trên vinabook.com đó nhưng tự hào mình là người có quyển sách ngoại đẹp hihi :))

LA có nói mình sau khi đọc xong Harry Potter thì coi sang Mật Mã Tây Tạng của tác giả nghe tên rất mắc cười: HÃ MÃ. ờ cũng đáng để thử lắm. 

-----------------------------------

NHÀ GIẢ KIM
Phần 2

“Con trai, người ta từ khắp nơi trên thế giới đi qua ngôi làng này”, người cha nói. “Họ đến tìm những thứ mới mẻ nhưng khi họ rời đi họ đơn giản cũng giống con người lúc đến. Họ trèo lên núi ngắm lâu đài và nghĩ rằng quá khứ luôn tốt đẹp hơn cái chúng ta đang có. Họ có tóc vàng hay da ngăm đi nữa nhưng về cơ bản họ cũng giống như những người bản địa sống ở đây”.

“Nhưng con muốn thấy lâu đài ở những miền đất họ sống.” Chàng trai giải thích. 

“Khi nhìn thấy mảnh đất của chúng ta, những người đó nói rằng họ muốn sống ở đây mãi”. Người ta tiếp tục. 

“Con muốn đến mảnh đất của họ và xem họ sống như thế nào”, người con trả lời. 

“Những người đến đây có rất nhiều tiền nên họ có thể chu du khắp nơi,” người cha nói. “Trong số chúng ta, những người có thể đến nhiều nơi khác nhau là người người chăn cừu!”

“Vậy thì con sẽ là người chăn cừu”.

Người cha không nói thêm nữa. Ngày tiếp theo, người cha đưa cho chàng trai một cái túi nhỏ trong đó có ba đồng tiềng vàng Tây Ban Nha cổ. 

“Cha tìm thấy chúng ở cánh đồng. Cha muốn chúng là một phần thừa kế của con. Nhưng giờ con hãy dùng để mua bầy gia súc cho mình. Hãy đi đến những miền đất khác rồi một ngày nào đó con sẽ thấy vùng đất của chúng ta là nơi tuyệt vời nhất, và những phụ nữ ở đây là những người xinh đẹp nhất.”


Rồi người cha cầu chúc cho con trai mình. Chàng trai có thể thấy trong ánh nhìn của cha một niềm khao khát tự được tự mình đi khắp thế giới, một khao khát vẫn còn sống trong ông dù cho ông đã phải chôn vùi nó hàng nhiều năm rồi dưới sức nặng của cuộc sống ngày thường, chiến đấu để có nước uống, thức ăn và một nơi để ngủ vào mỗi tối. 

Chân trời nhuộm một màu đỏ và đột nhiên mặt trời xuất hiện. Chàng trai nghĩ lại cuộc trò chuyện với cha mình và cảm thấy hạnh phúc. Anh đã thấy rất nhiều lâu đài và gặp nhiều phụ nữ (nhưng không ai sánh bằng người đang đợi gặp anh trong vài ngày nữa). Chàng trai sở hữu một cái áo khoác, một quyển sách anh có thể đổi lấy một quyển khác và một bầy cừu. Nhưng quan trọng hơn hết là anh có thể sống mỗi ngày cho giấc mơ của mình. 

Nếu anh chán những đồng cỏ của vùng Andalusia, anh có thể bán bầy cừu của mình và đi ra biển. Đến khi anh đã quá quen với biển cả, chàng trai đã có thể biết đến nhiều thành phố khác, những người phụ nữ khác và có nhiều cơ hội khác để được hạnh phúc. Mình không thể tìm thấy Chúa ở trường dòng, chàng trai nghĩ khi nhìn mặt trời mọc. 

Bất cứ khi nào có thể, chàng trai đều lựa một con đường mới để đi. Anh không bao giờ trở lại nhà thờ cũ mặc dù đã qua vùng này nhiều lần. Thế giới này thật rộng lớn và không lúc nào mệt mỏi, chàng trai cho phép bầy cừu đi theo ý chúng để anh có thể phát hiện thêm nhiều điều hay ho khác. Vấn đề là bọn cừu thậm chí không nhận ra chúng đang đi trên một con đường mới mỗi ngày. Chúng chỉ nghĩ về nước uống và thức ăn. 

Có lẽ tất cả chúng ta đều giống như vậy, chàng trai ngẫm nghĩ. Thậm chí cả mình, mình chưa bao giờ nghĩ về những người phụ nữ khác từ khi mình gặp con gái của người lái buôn. Chàng trai nhìn mặt trời và tính ra anh có thể đến Tarifa trước buổi trưa. Tại đây anh có thể đổi lấy một quyển sách dày hơn, chứa đầy rượu vào bình, cạo râu, cắt tóc. Anh phải chuẩn bị cho buổi gặp cô gái và anh không muốn nghĩ về khả năng là một vài người chăn cừu khác, với bầy gia súc lớn hơn đã đến đây trước anh rồi hỏi cưới cô. 

Có thể giấc mơ sẽ trở thành hiện thực và làm cuộc sống này thú vị hơn, chàng trai nghĩ khi nhìn vị trí mặt trời rồi nhanh chân lùa bầy gia súc. Anh đột nhiên nhớ ra ở Tarifa có một bà cụ có khả năng giải đáp những giấc mơ. 



Bà cụ dẫn chàng trai đến một căn phòng ở cuối nhà, nó tách biệt với phòng khách bằng một tấm màn. Bên trong phòng có một chiếc bàn, một hình Chúa hài đồng và hai cái ghế.
Bà ngồi xuống và nói chàng trai ngồi. Sau đó bà giữ tay chàng trai trong tay bà rồi bắt đầu cầu nguyện. 

Giống như lời cầu nguyện của người Gypsy. Chàng trai từng có kinh nghiệm đi đường với người Gypsy. Họ cũng sống du mục nhưng họ không có bầy gia súc nào. Người ta nói rằng những người Gypsy dành cả đời mình đi lừa đảo người khác. Người ta còn nói họ thỏa hiệp với quỷ dữ và bắt cóc trẻ con rồi mang chúng đến những khu lều bí mật, bắt chúng làm nô lệ. Khi còn nhỏ, chàng trai từng sợ hãi nghĩ mình sẽ bị bọn Gypsy bắt. Nỗi sợ thời thơ ấu quay trở về khi người phụ nữ kia nắm tay anh. 

Nhưng bà ta có bức hình Chúa hài đồng. Chàng trai nghĩ và cố trấn an. Anh không muốn tay mình run và cho bà thấy mình đang sợ hãi. 

“Rất thú vị” Bà cụ nói khi mắt vẫn không rời tay chàng trai, rồi bà im lặng

Chàng trai trở nên lo lắng. Bàn tay của anh bắt đầu run lên và bà cụ cảm thấy được điều đó. Anh nhanh chóng rút tay ra. 
 
“Tôi không đến để nhờ bà đọc chỉ tay”. 

Anh nói, vừa cảm thấy hối hận vì đã đến. Anh nghĩ một lúc rằng sẽ tốt hơn hết nếu trả tiền cho bà rồi đi. Anh nghĩ mình quá quan trọng chuyện giải thích những giấc mơ. 

Bà cụ nói “Cậu đến đây để tìm hiểu về giấc mơ của mình. Giấc mơ là ngôn ngữ của Thượng đế. Khi Ngài nói bằng ngôn ngữ của chúng ta, tôi có thể dịch được những gì ngài nói. Nhưng nếu Ngài nói bằng ngôn ngữ của tâm hồn thì chỉ có cậu mới hiểu được. Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng sẽ tính tiền cậu cho buổi nói chuyện này”.


Lại một trò lừa nữa, chàng trai nghĩ. Nhưng anh đã quyết định thử một phen. Một người chăn cừu luôn luôn đón nhận những cơ hội với bầy sói hay lũ lụt, đó là thứ làm cuộc sống người chăn cừu trở nên thú vị.

“Tôi có cùng một giấc mơ hai lần”. Anh nói. “Tôi mơ thấy mình ở trên cánh đồng với bầy cừu thì một đứa bé xuất hiện. Nó chơi với bọn cừu. Tôi không thích người ta làm thế bởi vì bọn cừu sợ người lạ. Nhưng bọn trẻ lại có thể chơi với cừu mà không làm chúng sợ. Tôi không biết tại sao. Tôi không biết làm thế nào bọn cừu biết được tuổi của con người.”

“Kể thêm về giấc mơ của cậu đi”, người phụ nữ nói. “Tôi phải nấu đồ ăn và vì cậu chẳng có nhiều tiền lắm nên tôi không thể dành cho cậu nhiều thời gian.”

“Đứa bé đó chơi với bầy cừu của tôi một lúc,” chàng trai tiếp tục nói, cảm thấy hơi thất vọng. “và rồi đột nhiên nó nắm lấy tay tôi rồi đưa tôi đến những Kim Tự Tháp ở Ai Cập”. 

Chàng trai dừng một lúc để xem liệu bà cụ có biết những kim tự tháp ở Ai Cập là gì không. Nhưng bà chẳng nói gì. 

“Sau đó, lúc ở Kim Tự Tháp Ai Cập,” – chàng trai nói năm chữ cuối thật chậm để bà cụ có thể hiểu – “đứa trẻ nói với tôi, “Nếu anh đến đây, anh sẽ tìm thấy kho báu bị chôn giấu”. Và đúng lúc nó định chỉ cho tôi địa điểm chính xác thì tôi thức dậy. Cả hai lần đều như vậy.”

Bà cụ im lặng một hồi. Sau đó bà lại nắm bàn tay chàng trai, nghiên cứu chúng cẩn thận. 

“Tôi sẽ không tính tiền cậu”. Bà nói. “Nhưng tôi muốn một phần mười kho báu, nếu cậu tìm ra nó.”

Chàng trai cười- vì vui mừng. Chàng sẽ tiết kiệm được ít tiền nhờ vào giấc mơ về kho báu bị chôn giấu!

“Vậy thì xin hãy giải thích giấc mơ của tôi,” chàng trai nói.
“Trước hết hãy hứa với tôi. Thề rằng cậu sẽ cho tôi một phần mười kho báu cho những điều tôi sắp nói ra với cậu.”

Chàng trai thề. Cụ già nói với anh hãy thề khi nhìn vào bức tranh Chúa hài đồng. 

“Đây là một giấc mơ bằng ngôn ngữ của thế giới,” bà nói. “Tôi có thể giải thích nó, nhưng việc diễn giải cực kỳ khó. Đó là lý do vì sao tôi cảm thấy mình xứng đáng nhận được một phần kho báu cậu tìm ra.

“Đây là lời giải thích của thôi: cậu phải đi đến những Kim Tự Tháp ở Ai Cập. Tôi chưa từng nghe đến chúng nhưng nếu là một đứa bé chỉ cho cậu thì chúng có tồn tại. Ở đó cậu sẽ tìm ra kho báu làm cậu trở nên giàu có.”

Chàng trai rất ngạc nhiên, rồi sau đó cảm thấy khó chịu. Cậu chẳng cần phải tìm bà cụ để biết được chuyện đó. Nhưng rồi chàng nhớ ra mình cũng chẳng phải trả xu nào trong chuyện này. 

“Tôi đáng lẽ không nên tốn thời gian cho chuyện này”, chàng trai nói. 

“Tôi đã nói là giấc mơ của cậu rất khó giải thích. Nó là một điều đơn giản trong cuộc sống nhưng lại là điều tuyệt vời nhất. Chỉ có những nhà thông thái mới có thể hiểu chúng. Và bởi vì tôi không thông thái nên tôi phải học những môn nghệ thuật khác, như đọc chỉ tay chẳng hạn.”

“Vậy làm thế nào tôi đến được Ai Cập?”

“Tôi chỉ giải thích những giấc mơ. Tôi không biết làm thế nào biến chúng thành hiện thực. Đó là lý do tôi phải sống nhờ vào những gì mấy đứa con gái cho tôi.”

“Còn nếu cháu không bao giờ đến được Ai Cập?”

“Thì tôi sẽ không được trả tiền. Mà đây cũng không phải lần đầu tiên.”

Rồi bà cụ nói chàng trai ra về, bà nói rằng mình đã tốn quá nhiều thời gian cho chàng. 

Chàng trai thấy rất thất vọng, chàng quyết định anh sẽ không bao giờ tin vào những giấc mơ nữa. Chàng nhớ ra mình có nhiều thứ khác để làm: chàng đến chợ mua vài thứ để ăn, chàng đổi sách lấy một quyển dầy hơn và kiếm một băng ghế ở khu mua sắm để ngồi thử loại rượu mới mua. Ngày cực kỳ nóng còn rượu giúp chàng tỉnh táo. 

Bầy cừu đang ở ngoài cổng thành phố, trong một cái chuồng thuộc về một người bạn của chàng. Chàng trai biết rất nhiều người trong thành phố. Đây là điều khiến việc đi chu du hấp dẫn chàng- chàng luôn quen được bạn mới và không phải dành toàn bộ thời gian cho họ. Khi chúng ta thấy ai đó mỗi ngày, như điều đã xảy ra khi chàng còn học ở trường dòng thì họ trở thành một phần cuộc sống chúng ta. Và rồi họ muốn chúng ta phải thay đổi. Nếu chúng ta không trở thành người họ muốn, họ sẽ tức giận. Mọi người điều biết làm thế nào để người khác dẫn dắt cuộc sống của mình, họ không biết tự mình sống cho mình. 

Chàng trai quyết định đợi cho đến khi mặt trời lặn xuống một chút trước khi theo bầy gia súc của mình trở lại những cánh đồng. Chỉ ba ngày nữa thôi chàng trai sẽ gặp con gái người lái buôn. 

Chàng bắt đầu đọc quyển sách mình đã mua. Ở những trang đầu tiên quyển sách miêu tả cảnh một buổi lễ chôn cất. Tên của những người trong sách rất khó phát âm. Chàng nghĩ nếu mình có viết một quyển sách thì chàng sẽ giới thiệu từng người một để người đọc không phải lo chuyện ghi nhớ quá nhiều cái tên. 

Cuối cùng, khi chàng trai có thể tập trung vào những gì đang đọc thì chàng cảm thấy thích quyển sách hơn. Lễ chôn cất diễn ra vào một ngày đầy tuyết và chàng muốn cảm thấy lạnh một chút. Khi chàng đang ngồi đọc sách thì một người đàn ông lớn tuổi ngồi bên cạnh chàng và bắt chuyện. 

“Họ đang làm gì vậy nhỉ?” Người đàn ông hỏi, chỉ tay về phía đám người ở khu mua sắm. 

“Làm việc,” chàng trai trả lời cộc lốc để trông như thể chàng muốn tiếp tục chú tâm vào việc đọc sách. 


Thật ra thì chàng đang nghĩ đến việc lấy lông cừu trước mặt con gái người lái buôn để cô có thể thấy chàng là người có khả năng làm những việc khó nhằn. Chàng đã tưởng tượng ra cảnh đó nhiều lần và lần nào cô gái cũng rất hào hứng khi chàng trai giải thích người ta phải lấy lông cừu từ sau ra trước. Mấy chuyện này chàng đã đọc hết trong sách nhưng chàng sẽ kể lại như thể nó là kinh nghiệm của chính chàng. Cô gái sẽ chẳng thấy sự khác biệt gì bởi vì cô không biết đọc. 

Trong lúc đó người đàn ông cứ ra sức muốn nói chuyện. Ông nói mình mệt và khát nước rồi hỏi chàng trai có phiền không nếu ông uống một ngụm rượu của chàng. Chàng đưa cho ông trai rượu, hi vọng rằng người đàn ông để mình yên.

Nhưng người đàn ông lại muốn nói chuyện và hỏi chàng đang đọc cái gì. Chàng trai định trả lời cộc cằn rồi sang một cái ghế khác ngồi nhưng cha anh đã dạy rằng phải biết kính trọng với người già. Vậy nên chàng giơ quyển sách ra cho người đàn ông- với hai lý do: một, bản thân chàng không chắc mình phát âm tựa sách có đúng không và thứ hai, nếu người đàn ông không biết đọc, ông sẽ cảm thấy xấu hổ rồi tự mình đi sang ghế khác ngồi. 

“Ừmm…” Người đàn ông nói khi nhìn vào quyển sách như thể nó là một vật gì lạ lẫm. “Đây là một quyển sách quan trọng, nhưng nó cũng rất khó đọc.”

Chàng trai bị sốc. Người đàn ông biết đọc, và ông ta đã đọc quyển sách. Và nếu quyển sách khó đọc như người đàn ông nói thì chàng còn thời gian đổi nó lấy một quyển khác. 

“Nó là quyển sách nói về những thứ tương tự mà hầu hết mọi quyển sách khác trên thế giới đều nói,” Người đàn ông tiếp tục. 

“Nó miêu tả sự bất lực của con người khi chọn Kho Báu của riêng mình. Và nó đúc kết rằng mọi người đều tin vào lời nói dối vĩ đại nhất trên thế giới”

“Lời nói dối vĩ đại nhất trên thế giới là gì?” Chàng trai hỏi, trông hoàn toàn bất ngờ. 

“Nó là: Tại một thời điểm nào đó trong cuộc sống, chúng ta đánh mất khả năng điều khiển những điều xảy đến với chúng ta và cuộc sống của chúng ta bị chi phối bởi số phận. Đó là lời nói dối vĩ đại nhất trên thế giới.”

“Điều đó chưa bao giờ xảy đến với cháu,” chàng trai nói. “Họ muốn cháu trở thành một mục sư nhưng cháu lại quyết định trở thành người chăn cừu.”

“Tốt đó chứ,” Người đàn ông nói. “Bởi vì cậu rất thích đi lại mà.”

“Ông ta biết mình đang nghĩ gì,” Chàng trai nhủ thầm. Trong lúc đó người đàn ông đang lật qua quyển sách, dường như không muốn trả lại nó. Chàng trai để ý thấy bộ đồ ông ta mặc rất lạ. Ông giống người Ả Rập, mà ở nơi này thì đầy người Ả Rập. Từ Tarifa đến Châu Phi chỉ cách vài tiếng, chỉ cần đi thẳng một mạch bằng tàu. Người Ả Rập thường xuất hiện trong thành phố, đi mua sắm hay cầu nguyện những lời lạ lùng vài lần một ngày. 

“Ông đến từ đâu?” Chàng trai hỏi

“Từ rất nhiều nơi.”

“Không ai có thể đến từ nhiều nơi được,” Chàng trai nói. “Cháu là người chăn cừu và cháu đã từng đi rất nhiều nơi. Nhưng cháu chỉ đến từ một nơi duy nhất, từ một thành phố gần một lâu đài cổ. Đó là nơi cháu được sinh ra.”

“Vậy thì chúng ta có thể nói ta được sinh ra ở Salem.”

Chàng trai không biết Salem ở đâu nhưng chàng không muốn hỏi vì sợ rằng mình trông sẽ dốt nát. Chàng nhìn vào đám người ở khu mua sắm một lúc, những người này hết đến rồi đi và tất cả bọn họ đều trông rất bận rộn. 


“Vậy, Salem trông như thế nào ạ?” Chàng trai hỏi, cố gắng moi ra một vài đầu mối.
“Nó giống như từ hồi nào đến giờ”
Vẫn chưa có manh mối gì. Nhưng chàng trai biết rằng Salem không ở Andalusia. Nếu nó có ở đó hẳn chàng đã nghe về nó.
“Vậy ông làm gì ở Salem?” Chàng tiếp tục.
“Ta làm gì ở Salem à?” Người đàn ông cười. “Ta là vua của Salem!”



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét