Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 26 tháng 1, 2011

25.01.10

Sáng sớm ngồi đọc xong “Sam Sam đến đây ăn nè!”. Là một câu chuyện rất buồn cười, kết cục dễ đoán nhưng cũng hài hước khó đoán. Tóm lại một câu chuyện dễ tiêu hóa vì kết thúc có hậu, dễ đọc vì không có đoạn lụy tình khóc lóc sướt mướt. Với một người muốn tin vào những thứ tốt đẹp thì cũng là một câu chuyện hay.

Buổi tuối đọc “Bên nhau trọn đời”. Đọc xong cũng 11h 45. Đáng lẽ là đi ngủ. Nhưng nghĩ lại sáng mai thức dậy không còn nhiều cảm xúc (có chăng là muốn mở ra đọc lại).
Rõ ràng là không vui. Không hài hước. Không có đoạn coi xong bị sặc, cũng không cười toe toét. Tóm lại một câu: có lẽ là một câu chuyện nhẹ nhàng ấm áp nhất từng đọc, chắc là giống như nắng mai.
Cố Mạn sau khi viết tác phẩm đầu tay này trên mạng đã tâm sự: “Có bao nhiêu chuyện tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Điều mà “Bên nhau trọn đời” muốn nói, chính là hạnh phúc đó!” 

Đọc xong mấy câu này quả thật không cầm được nước mắt. Trên đời này có lẽ không gì nguy hiểm bằng chữ “tình”. Hạnh phúc trong tình yêu. Đau khổ trong tình yêu. Nuối tiếc trong tình yêu. Hận vì tình (ặc). Mãi mãi không quên được tình yêu…

Còn một dạng nữa, có lẽ là “chờ đợi trong tình yêu”. Trong truyện có một câu thế này: “Chờ đợi thật ra không có gì đáng sợ. Cái đáng sợ là không biết phải chờ trong bao lâu.”


Chờ đợi trong bao lâu?
Cũng không quan tâm lắm.
5 năm, hay 7 năm, hay 10 năm, hay 20 năm nữa.
Nếu chờ đợi lâu như vậy mà có thể tìm ra hạnh phúc nắm tay mình đến đầu bạc răng long cũng đáng để chờ lắm. 

Nếu thấy mệt vì đã nắm tay với những người không muốn cùng mình đi đến đầu bạc răng long thì tốt hơn hết là thu tay lại, ngồi đan len. Mỗi năm đan một cái đến khi gặp được người đó đem ra tặng một mớ đầy đủ nào áo, khăn len, nón len, vớ len (haha, giỡn chút).

Qủa nhiên bản tính trước giờ hay mất kiên nhẫn. Có những việc không biết chờ đợi, có lẽ đã làm hỏng nhiều đại sự. Bây giờ lấy cái này ra để chờ đợi, suy ngẫm, coi như cũng để rèn luyện. Không phải một công hai chuyện sao. 

Nhất thiết không phải là mang một bộ mặt lạnh lùng. Cũng không nên là người chỉ toàn tâm vào công việc. Lại càng không muốn tốn thời gian vào những việc như “cố quên đi” hay “gặm nhấm đau khổ dằn vặt”. Tốt nhất là chờ đợi. Chả phải bên Tây có câu “Patience is the virtue” sao. 


Không cần biết anh là ai, dung mạo thế nào, đến từ đâu… Chỉ cần đối xử tốt với em. Luôn luôn chung thủy, không bao giờ lừa đối. Cho dù cuộc sống có khó khăn thế nào, chịu nhiều đau khổ ra sao. Nếu là người luôn đối xử tốt với em (và con tương lai nữa :P) thì không cần phải lo lắng…nhất định sẽ ở đây chờ anh. 

Với người lười vận động như mình…chỉ thích chờ thôi. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Mình cứ ngồi đây cần mẫn, chăm chỉ, chuyên tâm, nhẫn nại …chờ, người đó siêng thì đến sớm, lười thì ung dung thong thả ngồi chờ như mình. Chờ đến lúc không chịu nổi sẽ đứng dậy đi tìm mình.  

Đi xa đến đâu chăng nữa, lâu đến đâu đi nữa. Nếu kiên nhẫn, cần mẫn, chăm chỉ, chuyên tâm nhẫn nãi…đi, một ngày sẽ thấy mình cần mẫn, chăm chỉ, chuyên tâm, nhẫn nại…đang ngồi chờ. 


Vậy sao bản thân không đứng phắt dậy rồi đi cho rồi. Thời buổi nam nữ bình quyền mà. Có lẽ trong một số chuyện khi trải qua rồi, sai lầm rồi thì không muốn phạm sai lầm lần nữa. Nếu đau lòng thì không muốn đau lòng lần nữa. Nếu không cam tâm thì không muốn “không cam tâm” lần nữa. 

…..
Nhất định sẽ cố gắng tới đây càng nhanh càng tốt phải không? 

Chỉ cần nhất định cố gắng. Chỉ cần nhất định là người tốt. Chỉ cần nhất định đối xử tốt. 

Chỉ cần nhất định cùng nhau nắm tay đến đầu bạc răng long…

 Em nhất định ở đây chờ anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét