Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011

The Alchemist_30 pages_Translation

Chào, 

Nhanh ghê hen, mới đây sắp cuối tuần rồi. Dạo này ngoài HP, mình cũng đang đọc quyển sách mới nhất của Malcom Gladwell tên What the dog saw (Chú chó thấy gì và những cuộc phiêu lưu khác). Thiệt ra cũng không mới lắm vì sách này xuất bản bên Mỹ năm 2009, 2010 mới có ở VN. Cả năm rồi đọc được mấy chương, sau đó bận thi quá nên bỏ xó. Mình thấy đọc quyển này mất sức zậy ah. Vì về căn bản một câu của ổng đã chứa rất nhiều thông tin, đã vậy ổng còn hay nhảy ý. Mà rõ ràng vì như vậy nên người dịch phải rất khó khăn để dịch cho người ta hiểu. Cho nên người đọc cũng phải vật vã ngồi đọc chầm chậm để tiêu hóa (Hay chỉ có mình thôi ?? T_T). Hổng biết khi nào có tiếp sách mới, nhưng tình hình năm 2010 là không có gì rồi vì ổng bận đi tour (hehe). 


Ờ, có ai coi series của HBO không. Boardwalk Empire. Ê lúc dịch ra cái tựa: Đế chế đường lát ván tự nhiên thấy mắc cười. Thấy phim cũng hay đó. Hồi đó Sex and the City của HBO cũng hay!

Thôi cuối tuần vui vẻ nha!

--------------------------------------------------------------------------------------

NHÀ GIẢ KIM
Phần 3

Người ta thường nói những điều kỳ lạ, chàng trai nghĩ. Thỉnh thoảng tốt hơn là nên ở với bầy cừu vì chúng chẳng nói gì. Và tốt hơn là ở một mình với những quyển sách. Chúng kể những câu chuyện tuyệt vời vào lúc người ta muốn nghe. Nhưng khi bạn nói chuyện với những người khác, họ nói những thứ kỳ lạ đến mức bạn không biết làm sao để tiếp tục nói chuyện. 

“Tên tôi là Melchizedek,”người đàn ông nói. “Cậu có bao nhiêu cừu?”

“Có đủ ạ,” chàng trai nói. Anh có thể thấy người đàn ông muốn biết nhiều hơn về cuộc sống của mình. 

“Vậy thì chúng ta có rắc rối đây. Tôi không thể giúp cậu nếu cậu cảm thấy cậu đã có đủ cừu.”

Chàng trai trở nên bực mình. Chàng không hề hỏi xin giúp đỡ. Chính người đàn ông mới hỏi xin chàng rượu và bắt chuyện đó chứ.
“Đưa cháu quyển sách,” chàng trai nói. “ Cháu phải đi tập hợp bầy cừu và lên đường.”

“Đưa một phần mười bầy cừu của cậu,” người đàn ông già nói, “rồi tôi sẽ nói cho cậu làm sao tìm ra kho báu được chôn dấu.”

Chàng trai nhớ lại giấc mơ của mình và đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng trước mắt. Bà cụ già không lấy chàng xu nào nhưng người đàn ông này- có lẽ là chồng bà ta- sẽ tranh thủ kiếm nhiều tiền hơn để đổi với chàng những thông tin mà chúng thậm chí còn không tồn tại. Người đàn ông này có lẽ cũng là dân Gypsy. 

Nhưng trước khi chàng trai kịp nói gì, người đàn ông rướn người về phía trước, nhặt lấy một cây que và bắt đầu viết lên mặt đất của khu mua sắm. Có cái gì đó phản chiếu từ ngực ông với độ sáng chói lòa khiến chàng trai gần như bị mù trong giây lát. 

Bằng cử động coi là quá nhanh nhẹn đối với những người vào tầm tuổi này, người đàn ông lấy vạt áo che lại. Khi chàng trai có thể nhìn thấy trở lại, chàng có thể đọc được những gì được viết trên cát. 


Ở đó, trên nền cát của khu mua sắm nơi thành phố nhỏ này, chàng trai đọc được những cái tên của cha mẹ anh và trường dòng nơi anh đã học. Anh đọc được tên của cô con gái người lái buôn mà trước giờ anh không hề hay biết, và anh đọc được những thứ anh không bao giờ nói cho ai biết từ trước giờ. 

“TA LÀ VUA CỦA SALEM,” người đàn ông nói. 

“Tại sao một vì vua lại nói chuyện với một người chăn cừu?” chàng trai hỏi, cảm thấy xấu hổ lẫn ngạc nhiên. 

“Vì nhiều lý do. Nhưng hãy nói rằng điều quan trọng là cậu đã thành công khi khám phá ra Kho báu của bản thân.”

Chàng trai không biết “Kho báu của bản thân” có nghĩa là gì.

“Nó là cái cậu luôn muốn thực hiện. Mọi người, khi còn trẻ điều biết “Kho báu của bản thân” là gì.

“Vào một lúc nào đó trong cuộc đời, chúng ta thấy mọi thứ trở nên rõ ràng và có thể thực hiện được. Chúng ta không sợ mơ mộng và muốn thấy mọi thứ xảy đến với chúng ta trong cuộc sống. Nhưng khi thời gian trôi đi, một thế lực bí hiểm bắt đầu thuyết phục ta rằng ta không thể nhận ra “Khó báu của bản thân.”

Chẳng có điều gì người đàn ông nói có ý nghĩa với chàng trai. Nhưng chàng muốn biết “Thế lực bí hiểm” là gì vì con gái người lái buôn có thể bị ấn tượng khi chàng kể cho cô nghe. 

“Nó là một thế lực trông có vẻ như tiêu cực, nhưng nó giúp cậu nhận ra “Kho báu của bản thân”. Nó chuẩn bị tinh thần, ý chí cho cậu bởi vì trên thế giới này tồn tại một sự thật vĩ đại rằng: dù cậu là ai, hay dù cậu làm gì, một khi đã thật sự muốn điều gì thì đó là bởi ham muốn đó xuất phát từ linh hồn vũ trụ. Đó là sứ mạng của cậu trên trái đất này.”

“Thậm chí cả khi mọi thứ cháu muốn là đi chu du khắp nơi? Hay cưới con gái một người lái buôn?”

“Đúng, thậm chí là đi tìm kiếm kho báu. Linh Hồn của Thế Giới được nuôi dưỡng bởi hạnh phúc của con người. Và cũng bởi sự bất hạnh, ghen tị và ganh đua. Nhận ra Kho báu của bản thân là nghĩa vụ duy nhất của người đó. Tất cả mọi thứ đều là một. 

“Và một khi cậu đã muốn điều gì đó rồi thì tất cả vũ trụ này kết hợp lại để giúp cậu thực hiện nó.”

Cả hai người cùng im lặng một lúc, họ ngồi quan sát khu mua sắm và những người địa phương. Rồi người đàn ông nói. 

“Tại sao cậu lại đi chăm sóc cho một bầy cừu?”

“Bởi vì cháu thích đi đây đó”

Người đàn ông chỉ một người thợ làm bánh đang đứng ở cửa sổ tiệm của anh ta trong góc khu mua sắm. “Khi còn là một đứa trẻ, người đàn ông đó cũng muốn đi chu du khắp nơi. Nhưng rồi anh ta quyết định trước hết phải mua một cửa hàng bánh và kiếm chút tiền. Khi lớn tuổi, anh ta định sẽ dành ra vài tháng ở Châu Phi. Ông ta không nhận ra được con người có khả năng, vào bất cứ thời điểm nào trong cuộc đời họ, làm được những thứ họ mơ ước.”

“Vậy thì ông ta nên trở thành một người chăn cừu,” chàng trai nói. 

“À, ông ấy đã từng nghĩ về chuyện đó,” người đàn ông trả lời. 

“Nhưng thợ làm bánh là những người quan trọng hơn người chăn cừu. Thợ làm bánh có nhà cửa trong khi những người chăn cừu ngủ ngoài trời. Cha mẹ lại muốn con cái của mình lấy thợ làm bánh hơn là lấy một anh chăn cừu.”

Chàng trai cảm thấy đau nhói ở tim khi nghĩ về con gái người lái buôn. Dĩ nhiên là có thợ làm bánh ở thị trấn cô gái sống."

Người đàn ông lại tiếp tục, “Về lâu dài, những gì người ta nghĩ về người chăn cừu và thợ làm bánh trở nên quan trọng với họ hơn là Kho báu của bản thân họ.”

Người đàn ông lật từng trang sách và đọc một trang ông bắt gặp. Chàng trai chờ đợi và rồi xen vào như lúc anh bị người đàn ông bắt chuyện. “Tại sao ông lại kể cháu nghe về tất cả chuyện này?”

“Bởi vì cậu đang cố gắng nhận ra Kho báu của bản thân. Và cậu đang ở thời điểm mà cậu sắp sửa từ bỏ nó.”

“Vậy ông luôn xuất hiện vào những lúc đó à?”

“Không phải luôn bằng cách này, nhưng ta luôn xuất hiện ở dạng này hay dạng khác. Thỉnh thoảng ta xuất hiện như một giải pháp, một ý tưởng hay. Lúc khác, tại một thời khắc quan trọng, ta làm mọi thứ xảy ra dễ dàng hơn. Ta cũng làm những việc khác nữa nhưng hầu như người ta không nhận ra ta đã làm chúng.”

Người đàn ông kể rằng, cách đây một tuần trước, ông bắt buộc phải xuất hiện trước một người thợ mỏ dưới hình dạng một hòn đá. Người thợ mỏ đã từ bỏ mọi thứ để đi đào đá quý. 

Trong vòng năm năm, anh ta làm việc ở một con sông duy nhất và đã kiểm tra hàng trăm hàng ngàn viên đá để kiếm một hòn đá quý. Người thợ mỏ đang định từ bỏ, ngay tại thời điểm nếu anh ta chỉ cần kiểm tra thêm – chỉ một viên đá- nữa thôi thì anh có thể thấy viên đá quý mình tìm kiếm. 

Vì người thợ mỏ đã hi sinh mọi thứ cho Kho báu của anh ta nên người đàn ông quyết định can thiệp vào. Ông biến mình thành một hòn đá lăn đến chân người thợ mỏ. Anh thợ mỏ lúc này, với tất cả sự tức giận và bực bội đã ném hòn đá đi. Nhưng vì anh ném nó với một lực lớn đến nỗi nó làm bể một hòn đá nó rơi trúng. Và ở đó, dính vào hòn đá bị vỡ là viên đá quý đẹp nhất trên thế giới. 


“Người ta học được vào những năm đầu đời lý do mà họ tồn tại,” người đàn ông nói tiếp, với một vẻ cay đắng. “Có lẽ đó cũng là lý do vì sao họ lại từ bỏ quá sớm. Nhưng đó là cách chuyện đó xảy ra.”

Chàng trai nhớ lại chuyện người đàn ông có nói gì đến kho báu bị chôn giấu. 

“Kho báu lộ ra nhờ sức mạnh của dòng nước và nó cũng bị chôn vùi bởi sức mạnh tương tự,” người đàn ông nói. “Nếu cậu muốn biết về kho báu của riêng mình thì cậu sẽ phải đưa tôi một phần mười bầy gia súc của cậu.”

“Còn một phần mười kho báu của cháu thì ông thấy sao?”

Người đàn ông trông có vẻ thất vọng. “Nếu cậu bắt đầu bằng việc hứa hẹn những thứ cậu chưa có được thì cậu sẽ đánh mất ham muốn thực hiện nó.”

Chàng trai nói với ông rằng anh đã hứa đưa cho bà lão Gypsy một phần mười kho báu của chàng. 

“Những người Gypsy là bậc thầy trong việc khiến cho người ta làm chuyện đó,” người đàn ông thì thầm. “Trong bất cứ trường hợp nào, cậu cũng học được rằng mọi thứ trong cuộc sống này đều có cái giá của nó. Đây là điều những Chiến Binh Ánh Sáng cố gắng dạy chúng ta.”

Người đàn ông trả quyển sách cho chàng trai. 

“Ngày mai vào giờ này, hãy mang tôi một phần mười bầy cừu của cậu. Rồi tôi sẽ nói cho cậu làm thế nào để tìm ra kho báu được chôn giấu. Tạm biệt.”

Và rồi người đàn ông biến mất ở góc khu mua sắm.
+
Chàng trai cố gắng đọc quyển sách lần nữa nhưng chàng không thể tập trung. Chàng cảm thấy buồn lẫn hồi hộp vì chàng biết người đàn ông nói đúng. Chàng đi đến quầy bán bánh và mua một ổ bánh mì, trong lòng nghĩ không biết mình có nên kể cho người thợ làm bánh những gì người đàn ông già đã nói về anh ta hay không. 

Thỉnh thoảng tốt hơn hết là để mọi chuyện như chúng vẫn vậy, chàng trai nghĩ và quyết định không nói ra. Nếu chàng nói ra thì người thợ làm bánh sẽ dành cả ba ngày trời suy nghĩ về việc từ bỏ mọi thứ, mặc cho anh ta đã quen với những thứ mình đang có. Chàng trai dĩ nhiên phải ngăn cản ý muốn gây phiền muộn cho người thợ làm bánh. 

Vì vậy chàng bắt đầu đi vòng quanh thành phố và thấy mình đứng trước những cánh cổng. Có một tòa nhà nhỏ ở đó với một cái cửa sổ để người ta mua vé đến Châu Phi. Chàng trai biết Kim Tự Tháp ở Châu Phi. 


“Tôi có thể giúp gì cho cậu?” người đàn ông sau khung cửa sổ hỏi. 

“Có lẽ ngày mai ạ,” chàng trai trả lời rồi quay lưng đi. Nếu chàng chỉ bán đi một con cừu thì chàng sẽ có đủ tiền để đưa những con còn lại đi cùng mình. Ý nghĩ đó làm chàng hoảng sợ. 

“Lại một kẻ mơ mộng khác,” người bán vé nói với trợ lý của ông ta khi nhìn chàng trai bước đi. “Cậu ta không có đủ tiền để đi.”

Khi đang đứng lại cửa số bán vé, chàng trai nhớ đến bầy gia súc của mình và quyết định mình nên quay về làm một anh chăn cừu. Trong vòng hai năm chàng đã học mọi thứ về công việc chăn cừu: làm sao lấy lông cừu, làm sao chăm sóc những con cừu cái mang thai, làm sao bảo vệ bầy cừu khỏi chó sói. Chàng biết mọi vùng đất và đồng cỏ của Andalusia. Và chàng biết rằng mọi con cừu của chàng đều có giá như nhau. 

Chàng trai có thể thấy gần như toàn bộ thành phố từ nơi chàng ngồi, kể cả khu mua sắm anh đã nói chuyện với người đàn ông. Qủy tha ma bắt lúc mình gặp ông già đó đi, chàng nghĩ. Chàng đến thị trấn này chỉ để tìm bà cụ có thể giải thích những giấc mơ. 

Cả bà cụ lẫn người đàn ông đều không ấn tượng gì chuyện chàng là một người chăn cừu. Họ là những người không tin vào thứ gì và họ cũng không hiểu những người chăn cừu rất gắn bó với bầy cừu của anh ta. Chàng trai biết rõ từng con cừu trong bầy: chàng biết con nào bị tật ở chân, con nào trong hai tháng nữa sẽ sinh, con nào làm biếng nhất. Chàng biết lấy lông cừu và giết cừu. Nếu chàng quyết định rời bỏ chúng, bầy cừu sẽ gặp khó khăn. 

Gió bắt đầu nổi lên. Chàng biết cơn gió đó: người ta gọi chúng là gió Địa Trung Hải bởi vì những người Hồi giáo ở Bắc Phi từ cực đông Địa Trung Hải theo ngọn gió này mà tới đây. 

Gió Địa Trung Hải càng lúc càng mạnh lên. Mình ở đây, giữa bầy gia súc và kho báu, chàng trai nghĩ. Chàng phải chọn giữa một thứ chàng đã quen thuộc và một thứ chàng muốn có. Con gái người người lái buôn cũng xuất hiện, nhưng cô không quan trọng bằng bầy cừu bởi vì cô không sống phụ thuộc vào chàng. Có lẽ cô cũng chẳng nhớ chàng là ai. Chàng chắc là không tạo ra sự khác biệt gì cho cô gái vào ngày chàng xuất hiện: đối với cô, mọi ngày đều như nhau. 

Đó là bởi vì người ta không nhận ra những thứ tốt đẹp xảy đến với họ mỗi ngày khi mặt trời mọc. 
 
Mình đã rời bỏ cha mẹ và thị trấn gần lâu đài. Họ đã quen với việc cách xa mình và mình cũng vậy. Bầy cừu cũng sẽ quen với việc mình không có mặt, chàng trai nghĩ. 

Từ nơi đang ngồi, chàng trai có thể thấy được khu mua sắm. Người ta cứ đến rồi đi ra khỏi tiệm bán bánh. Một cặp tình nhân trẻ ngồi trên chiếc ghế lúc trước chàng trai ngồi nói chuyện với người đàn ông, họ đang hôn nhau. 

“Người thợ làm bánh đó…” chàng trai nói với bản thân mà không suy nghĩ. Gió mỗi lúc một mạnh hơn và chàng có thể cảm thấy áp lực của nó trên mặt. Cơn gió này mang theo những chiến binh Hồi giáo vùng Bắc Phi, đúng vậy, nhưng nó cũng mang theo mùi của sa mạc và mùi của những phụ nữ mang mạng che mặt. Nó mang theo mồ hôi và giấc mơ của những người từng đi kiếm thứ họ chưa từng biết đến, vàng và những cuộc phiêu lưu, và cả những Kim Tự Tháp. Chàng trai ghanh tị với tự do của cơn gió và thấy rằng anh có thể có được tự do như vậy. 

Không có gì níu anh lại trừ bản thân anh. Bầy cừu, con gái người lái buôn và những đồng cỏ vùng vùng Andalusia chỉ là những bước đi dẫn chàng đến Kho báu của bản thân.

Ngày hôm sau, chàng trai gặp người đàn ông vào giữa trưa. Chàng mang theo sáu con cừu của mình. 

“Cháu rất ngạc nhiên.” chàng trai nói. “Bạn cháu mua tất cả cừu ngay lập tức.  Anh ta nói rằng anh ta luôn mơ ước trở thành người chăn cừu và rằng đây là một điềm tốt.”

“Luôn luôn là như thế,” người đàn ông nói. “Người ta gọi nó là nguyên lý thuận lợi. Cậu gần như chắc chắn sẽ thắng khi chơi đánh bài lần đầu. May mắn cho người mới bắt đầu."

“Tại sao lại như thế?”

“Bởi vì có một sức mạnh muốn cậu nhận ra Kho báu của bản thân, nó cho cậu tận hưởng mùi vị của thành công.”

Sau đó người đàn ông bắt đầu kiểm tra bầy cừu và ông ta thấy một con bị tật ở chân. Chàng trai giải thích chuyện đó không quan trọng vì con cừu đó là con thông minh nhất bầy và nó cho nhiều lông cừu nhất. 

“Vậy kho báu nằm ở đâu?” Chàng trai hỏi. 

“Ở Ai Cập, gần những Kim Tự Tháp.”

Chàng trai giật mình. Bà cụ cũng nói những điều tương tụ. Nhưng bà ta chẳng lấy anh một xu nào. 

“Để tìm thấy kho báu, cậu phải đi theo những điềm báo. Thượng Đế đã sắp sẵn con đường cho mỗi chúng ta đi theo. Cậu chỉ phải đọc những điềm báo mà Người để lại.”


Trước khi chàng trai kịp trả lời, một con bướm xuất hiện và bay vòng quanh chàng và người đàn ông. Chàng trai nhớ lại bà của anh từng nói bươm bướm là một điềm tốt. Giống như mấy con dế hay châu chấu, như thằn lằn hay cỏ bốn lá.

“Đúng vậy,” người đàn ông nói như thể có thể đọc được suy nghĩ của chàng trai. “Giống như những gì bà cậu dạy. Chúng là những điềm lành.”

Người đàn ông cởi nút áo choàng ra và chàng trai giật mình bởi những gì anh thấy. Người đang ông mặc một tấm áo giáp bằng vàng, nạm trên đó những viên đá cực kỳ quý. Chàng trai nhớ lại sự thông thái mà chàng để ý thấy từ người đàn ông ngày hôm qua.   




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét